Tôi đã bị ràng buộc với một hệ thống b/ắt n/ạt.
Hệ thống nói, nhiệm vụ chính của tôi là b/ắt n/ạt nam chính.
Nhưng tôi lại không hề có kỹ năng nào.
Vì vậy, khi gặp nam chính, tôi hếch mũi nhìn người ta, không thèm nói lý lẽ gì mà ra lệnh: “Này tên kia, múa hoa cho tôi xem nào.”
…
Tôi là đời con cháu chắt của một gia tộc siêu giàu.
Tỉnh dậy trên chiếc giường rộng tám trăm mét, tôi ngơ ngác suy nghĩ trong vài giây, rồi ấn nút chuông gọi bên cạnh giường.
Hôm nay là ngày khai giảng của Học viện Thương mại.
Mẹ tôi đã sắp xếp để quản gia dẫn theo một đám người bận rộn từ trong ra ngoài, chỉ để tôi có thể nổi bật giữa đám tân sinh viên.
Thực ra, chẳng cần bà ấy sắp xếp, tôi chắc chắn cũng sẽ trở thành tâm điểm mà thôi.
Tôi thở dài: “Làm sao đây, tôi hơi căng thẳng…!”
Hệ thống cũng vừa mới thức dậy, lười biếng ngáp một cái: “Căng thẳng cái gì? Cô đi b/ắt n/ạt người khác, chứ đâu phải bị b/ắt n/ạt.”
Nhắc đến chuyện này là tôi thấy phiền.
Một tháng trước, tôi chỉ là một người nghèo bình thường, bỗng nhiên xuyên không đến đây, rồi vô duyên vô cớ bị buộc vào hệ thống b/ắt n/ạt này.
Lúc đó, hệ thống nói: “Nữ phụ ở thế giới này đã biến mất do lỗi không gian, vị trí bị bỏ trống, giờ cô phải vào thay thế.”
Tôi hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Kết cục của nữ phụ này rất thê thảm, tôi không muốn làm!
Hệ thống cười lạnh: “Dù sao thì cô cũng đã chet rồi, nếu không nhận nhiệm vụ này, cô chỉ có thể trở thành con lợn ở thế giới bên cạnh thôi.”
“Thế nào, chọn đi?”
Tôi: …
“Thực ra cũng đơn giản thôi, chỉ cần làm những gì nữ phụ cần làm là được. Hoàn thành xong, tôi có thể hồi sinh cô, đưa cô trở về thế giới ban đầu.”
Nghĩ đến cuộc sống khốn khổ trước đây của mình, tôi lại chẳng muốn quay về chút nào.
“Không thể ở lại đây sao?”
“Không được. Nữ phụ đã làm rất nhiều chuyện xấu để thúc đẩy cốt truyện phát triển, cuối cùng phải chet. Hơn nữa, để có một cái kết viên mãn, cô ta phải hối cải rồi tự s@t.”
Tôi: …
Thời gian sắp đến.
Bên ngoài, tài xế đang đợi trong chiếc limousine kéo dài, mẹ tôi không ngừng dặn dò, nhưng tôi chẳng nghe lọt tai.
Nghĩ đến những gì sắp phải đối mặt, tim tôi cứ co rút từng cơn.
“Tôi không biết b/ắt n/ạt người khác đâu, phải làm sao đây…”
Hệ thống tự tin đảm bảo: “Lo gì chứ, sẽ có nhiệm vụ cố định, cứ làm theo là được.”
Tôi lẩm bẩm không nhịn được: “Không biết tên ngốc nào lại phát minh ra cái hệ thống này nữa…”
Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: “Tôi cũng muốn biết lắm.”
“Đồng nghiệp của tôi toàn làm về kiếm tiền, làm đẹp, yêu đương, chỉ có tôi thế này, giờ bị cả giới hệ thống cô lập, b/ắt n/ạt luôn rồi…”
Tôi: “Thảm thật.”
“Vậy nên cô cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ đi. Bên trên nói rằng chỉ cần cô hoàn thành tuyến truyện, họ sẽ giúp tôi chỉnh sửa lại chương trình, đến lúc đó cả hai ta đều được giải thoát.”
Chỉ có thể như vậy thôi.
Là ngôi trường quý tộc hàng đầu cả nước, học viên của Học viện Thương mại đều là những người giàu có, quyền thế.
Thỉnh thoảng, trường cũng sẽ đặc biệt tuyển chọn một số học sinh xuất sắc đến từ tầng lớp bình dân, và những người đó thường trở thành mục tiêu bị b/ắt n/ạt.
Xe dừng lại, tài xế mở cửa xe, cung kính mời tôi xuống.
Hệ thống lớn tiếng nhắc nhở: “Cho mọi người khí thế của cô đi!”
“Nhớ kỹ, cô là người giàu có và quyền lực nhất ở trường này! Hôm nay nhất định phải lập uy! Đừng có gù lưng, khúm núm như con tép riu!”
Tôi gật đầu, hít sâu một hơi rồi bước xuống xe.
Ngẩng đầu, ưỡn ngực!
Đã luyện tập vô số lần, tôi đã nắm bắt được tinh túy — chỉ hơi ngẩng cằm, nhưng quan trọng nhất là ánh mắt… phải nhìn người khác như rác rưởi!
You cannot copy content of this page
Bình luận