Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn bã.
Hai tháng đã trôi qua kể từ ngày đó.
Cuối cùng nhà họ Thẩm cũng từ bỏ việc tìm kiếm anh ta, thay vào đó là dựng một ngôi mộ gió cho Thẩm Gia Trạch, mua một mảnh đất phong thủy tốt nhất khu.
Tuy nhiên.
Đúng lúc tôi đang cảm thấy buồn bã.
Hệ thống bỗng dưng lại nói.
“Người ta bây giờ đang sống rất vui vẻ đấy.”
“Hả?”
Tôi hít một hơi, buồn bã hỏi.
“Có nghĩa là… anh ta không ch/ế/t à?”
“Dĩ nhiên là không ch/ế/t.”
Hệ thống nghiêm túc trả lời.
“Cô nghĩ thời gian này tôi biến mất để làm gì?”
“Tôi tạm thời đóng vai trò là hệ thống chinh phục, thằng nhóc này bị thương mất trí nhớ, đang tích cực cưa cẩm người đàn ông cơ bắp khác đấy.”
Điều này…
Thật không ngờ.
Điều đó quả thật rất giống tính cách của Thẩm Gia Trạch.
Hệ thống không gạt tôi.
Khi tôi cùng Lâm Diệc đến vùng núi của thành phố bên cạnh để khảo sát dự án, thì tình cờ gặp lại Thẩm Gia Trạch.
Cậu thiếu gia ngày nào chỉ mặc đồ cao cấp, giờ lại mặc trang phục giản dị của nhiều thương hiệu khác nhau, dính lấy một người đàn ông.
Người đàn ông cao hơn Thẩm Gia Trạch gần nửa đầu, mặc áo thun đơn giản và quần short rộng rãi, lộ ra đôi chân dài săn chắc.
Thẩm Gia Trạch đang ngồi bên cạnh người đàn ông ấy ăn bánh kem.
Nói là ăn, nhưng cậu ta toàn là đang liếm.
Quả nhiên.
Dù mất trí nhớ, bản chất vẫn không đổi.
Vẫn thật sự quá điệu đà.
Tôi nắm tay Lâm Diệc đi tới.
Lâm Diệc ngẩn người một lúc, thử gọi.
“Thẩm Gia Trạch?”
Người kia không đáp lại.
Anh vỗ vai người kia.
“Còn nhớ tôi không?”
Thẩm Gia Trạch lười biếng nâng mí mắt.
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt Lâm Diệc, anh ta nhẹ nhàng nói.
“Quái vật xấu xí.”
Lâm Diệc im lặng.
Nói xong.
Thẩm Gia Trạch giơ tay ôm lấy vai người đàn ông bên cạnh, hôn một cái lên mặt anh ta.
“Vợ tôi vẫn đẹp hơn.”
Tôi suýt nghẹn vì nước miếng.
Chờ đã.
Biết rằng Thẩm Gia Trạch vẫn còn sống và đang mải mê chinh phục một anh chàng cục mịch, tôi thật không ngờ.
Anh ta có một khuôn mặt đẹp, nên việc chinh phục đối phương không quá khó khăn.
Nhưng mà…
Anh ta vẫn là người chủ động?
Tôi cảm thấy hơi có lỗi.
Bây giờ, đầu óc tôi đầy hình ảnh về nếu như ngày xưa Lâm Diệc để cho anh ta thành công, bị thằng nhóc biến thái này… ừm.
Tin tức lan truyền khắp thành phố…
Thẩm thiếu gia đã trở về nhà.
Và còn mang theo một người vợ cao lớn, oai vệ và đẹp trai.
Nhà họ Thẩm vốn cổ hủ, nhưng có lẽ sau nỗi đau mất con, lần này ông Thẩm không nói gì, mà thằng thừng tuyên bố hủy bỏ hôn ước của tôi với Thẩm Gia Trạch.
Tôi đã trở thành người tự do.
Và Thẩm Gia Trạch cũng đã cho người vợ bé nhỏ của mình một danh phận.
…
“Không được!”
Lâm Diệc lần đầu tiên từ chối tôi.
Anh ấy mặc một chiếc quần tây, ngồi trên ghế, từ chối rất dứt khoát.
“Bảo anh đi rình mò anh ta ư?”
“Không đi.”
Tôi ngồi lên đùi anh, cọ cọ một cái.
“Em tò mò mà…”
Tôi ôm lấy cổ anh, dịu dàng nũng nịu,
“Đánh chết em cũng không bao giờ nghĩ là Thẩm Gia Trạch lại chủ động.”
“Anh ta lén nhìn bao nhiêu lần, chúng ta chỉ nhìn lại một lần thôi, thế nào?”
…
Lâm Diệc cắn nhẹ lên vành tai tôi, thấp giọng cảnh cáo.
“Chu Nguyên, đây là trong văn phòng đấy.”
Miệng thì nhắc nhở, nhưng tay anh trượt xuống eo tôi, lại không kìm lòng được mà nhấc lên.
Tôi như/ớ/n ngư/ờ/i ra sau…
Bàn tay Lâm Diệc tiếp tục trượt xuống.
Nóng rực.
“Được rồi.”
Anh thở dài.
“Không nhịn được nữa rồi.”
Tôi đặt hai tay lên mặt anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh bị tôi nặn vặn vẹo dưới tay mình.
“Không được!”
Tôi đáp lại anh y chang.
“Lâm Diệc, đây là trong văn phòng mà.”
“Không sao.”
Anh cúi đầu chụp lấy môi tôi.
Nuốt trọn lời phản kháng của tôi.
Cửa văn phòng đã được khóa trái.
Rèm cửa kéo lại.
Không cần lo lắng ai sẽ nhìn thấy.
…
Trong lúc đó, mọi thứ trên bàn làm việc gần như đã bị quét xuống.
Lộn xộn rơi rớt khắp nơi.
Toàn thân tôi mềm nhũn.
Lâm Diệc giúp tôi chỉnh trang lại, sau đó bế tôi lên ghế và vuốt tóc tôi.
“Ngoan quá.”
Tôi đã không còn sức để đáp lại anh.
Quả thật là một gã đàn ông thô kệch.
Người này thô lỗ đến mức không còn là người.
Khi tôi mềm nhũn ngồi trên ghế, Lâm Diệc đi nhặt những thứ rơi vãi khắp nơi.
Một cây bút lăn tới gần ghế sofa.
Lâm Diệc nhặt lấy.
Vừa đến trước sofa, anh bỗng dừng bước.
Tiếp theo đó.
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh kéo ra hai người từ phía sau ghê sofa.
Thẩm Gia Trạch và người vợ cục mịch của anh ta.
Người vợ rõ ràng là lần đầu làm chuyện này, vì quá ngại ngùng mà không dám nhìn chúng tôi, tai anh ta đỏ bừng.
Ngược lại, Thẩm Gia Trạch nhún vai, tỏ vẻ mặt không biến sắc như thể đã quen với tình huống này.
“Em xem, anh nói trong nhật ký của anh đã nói cái người bộ dạng xấu xí kia chịu được hai tiếng đồng hồ, mà em không tin.”
Nói xong, như sợ Lâm Diệc đánh mình, anh ta lôi người yêu của mình chạy mất.
Lâm Diệc châm lửa hút thuốc, cười mắng.
“Thằng biến thái chết tiệt.”
Chúng tôi nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó Lâm Diệc đưa tôi xuống nhà ăn.
Áo khoác vest của anh ấy treo trên khuỷu tay.
Một đồng nghiệp đi ngang qua hỏi với vẻ tò mò.
“Sếp, sao áo khoác của anh ướt thế?”
Lâm Diệc liếc nhìn.
Ánh mắt lướt qua tôi một cách vô tình.
“Không để ý, làm ướt mất rồi.”
Không chịu nổi sự nài nỉ dai dẳng của tôi, cuối cùng Lâm Diệc cũng đồng ý.
Tuy nhiên.
Tối hôm đó, tôi dẫn anh lẻn vào phòng Thẩm Gia Trạch, chui vào tủ quần áo và đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy ai.
Đành phải bỏ cuộc trở về.
Nhà không bật đèn.
Nhưng qua khe cửa, có thể thấy ánh sáng yếu ớt từ phòng ngủ.
Tôi và Lâm Diệc nhìn nhau, nhẹ nhàng bước tới cửa.
Quả nhiên.
Thẩm Gia Trạch, cậu nhóc biến thái đó, đang cùng người vợ nhỏ của mình trốn dưới gầm giường chơi điện thoại.
Người vợ nhỏ không hài lòng.
“Sao họ còn không về?”
“Dưới đất nằm lâu quá, bụng em đau rồi.”
“Đến đây.”
Giọng Thẩm Gia Trạch bỗng hào hứng hơn.
“Để anh xoa bóp cho em.”
Đối phương không từ chối.
Tuy nhiên.
Trong lúc xoa bóp, họ từ dưới gầm giường lăn lên giường.
Quần áo cũng bị c/ở/i ra hết.
Vớ của Thẩm Gia Trạch bị ném lên gối của tôi.
Vì muốn xem kịch vui, tôi nhịn.
Quần lót của người vợ nhỏ có vẻ như đã bị ném lên bàn trang điểm của tôi.
Tôi cũng nhịn.
Nhưng họ đụng đến tinh dầu của tôi!
Tôi không thể nhịn được nữa, chuẩn bị đạp cửa thì bị Lâm Diệc gánh lên vai và bế đi.
“Thôi được rồi.”
Anh ấy đưa tôi sang phòng bên cạnh.
“Để họ làm đi, anh sẽ mua mới cho em.”
Tôi bị anh ném lên giường, còn định bò dậy.
“Nhưng, em chưa xem được phần quan trọng.”
Anh lại ấn tôi xuống.
“Không được nhìn người đàn ông khác.”
Đã lâu Lâm Diệc không làm việc nặng.
Nhưng bàn tay anh vẫn như trước, lòng bàn tay ấm áp, ngón tay thon dài linh hoạt.
Tôi gần như không thể nói nên lời.
…
Cơn mưa rào đã tạnh.
Tôi mềm nhũn nằm trên giường, không đủ sức nói một câu, nhưng trong lòng cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Thật là thiệt thòi.
Người bên cạnh đã xong việc và chạy mất.
Tôi vẫn chưa kịp xem Thẩm Gia Trạch làm sao để “hạ gục” vợ nhỏ của mình mà…
– Hết –
You cannot copy content of this page
Bình luận