Hệ thống 18+

Chương 5

Chương trước

Chương sau

“Thú vị đúng không?”

 

Anh ta có một khuôn mặt đẹp trai.

 

Tiếc là lại là một kẻ biến thái.

 

Tôi không thể nhịn được nữa, đẩy mặt anh ta ra.

 

“Tôi không đồng ý.”

 

Thẩm Gia Trạch nhún vai, lại tạo dáng vẻ lêu lổng không nghiêm túc.

 

“Không đồng ý cũng chẳng thể làm gì được.”

 

Anh ta vẫy tay gọi vệ sĩ, “Đại Đinh, Nhị Đinh, đi thôi.”

 

Cái biệt danh này… thật sự làm tôi khó mà không nghĩ ngợi lung tung.

 

Tôi liếc mắt nhìn, hai vệ sĩ đều rất trẻ, ước chừng cao trên một mét tám, thân hình chuẩn hình chữ V, nhìn từ phía sau còn hơi giống Lâm Diệc.

 

Dù không phù hợp với không khí lúc này, nhưng tôi không nhịn được mà hỏi một câu.

 

“Hai vệ sĩ này họ gì?”

 

Thẩm Gia Trạch ngồi trên xe lăn, nháy mắt với tôi.

 

“Họ Tiêu.”

 

Quả nhiên.

 

Có lẽ tên gọi theo hình dáng rồi.

 

20

 

Ngày cưới cuối cùng được định vào ngày mùng ba tháng sau.

 

Ba tôi nói, trước khi tổ chức đám cưới sẽ giữ tôi trong nhà, dù tôi có làm gì đi nữa, dù có đốt cháy cả biệt thự này cũng được, nhưng không được phép ra ngoài.

 

Nhưng tôi vẫn trốn thoát được.

 

Theo quan sát của tôi, hai vệ sĩ trông coi tôi dưới lầu, một người là kẻ dâm tà, một người là kẻ nghiện rượu.

 

Vào đêm đó.

 

Tôi bày một bàn rượu, chuốc say kẻ nghiện rượu, rồi kéo người dâm tà vào phòng chiếu phim, cho anh ta xem một bộ phim về cô tiểu thư và vệ sĩ cơ bắp.

 

Ánh mắt người này đỏ ngầu, anh ta nhìn tôi như muốn nuốt sống tôi.

 

“Tiểu thư…”

 

Anh ta đột nhiên nghiêng người lại gần, hơi thở lạ khiến tôi thấy không thoải mái.

 

Tôi cười mà đẩy vai anh ta một cái.

 

“Có cái đó không?”

 

Anh ta ngẩn ngơ lắc đầu.

 

“Vậy thì đi mua đi!”

 

Tôi nói giọng dịu dàng.

 

“Đừng để tôi đợi quá lâu nhé.”

 

 

Năm phút sau.

 

Tôi không trèo cửa sổ, không nhảy tường, mà ngang nhiên đi ra khỏi cửa chính.

 

21

 

10 giờ đêm.

 

Tôi đứng ngoài sân nhà Lâm Diệc gọi.

 

“Lâm Diệc.

 

Sau hai tiếng gọi, cửa mở ra.

 

Lâm Diệc vừa đi vừa mặc áo, lộ rõ đường cơ bụng.

 

Trong cái lạnh của đêm muộn, tôi không nhịn được nuốt nước miếng.

 

Anh mở khóa sắt, ôm tôi vào lòng chắn gió.

 

“Sao cô lại chạy đến đây?”

 

Anh quét mắt qua người tôi, cau mày.

 

“Mặc ít thế.”

 

Cửa đóng lại.

 

Tôi không nhịn được mà lao vào lòng anh.

 

“Lâm Diệc, tôi muốn ngủ với anh.”

 

Anh sững sờ một chút, rồi nhéo má tôi.

 

“Thẳng thắn thế?”

 

“Ừ.”

 

Tôi vùi mặt vào ngực anh, nhưng trong đầu lại hiện lên những đường nét vừa rồi.

 

“Nhưng tôi không còn tiền để trả cho anh.”

 

“Tôi trốn ra đây, ba tôi đã cắt hết nguồn tài chính của tôi rồi.”

 

Sợ anh từ chối, tôi ôm anh thật chặt.

 

“Có thể ngủ miễn phí được không?”

 

Sau một hồi, tiếng cười trầm vang lên.

 

“Không được.”

 

Bàn tay to của anh đặt lên eo tôi, nhẹ nhàng siết chặt, anh khéo léo bế tôi lên, dựa vào cửa.

 

Váy bị kéo lệch một chút.

 

Anh dùng một tay ôm tôi, tay kia lại đặt sau đầu tôi, cúi xuống hôn sâu.

 

“Phải thu một ít phí tổn.”

 

Nụ hôn mạnh mẽ, khiến tôi khó thở.

 

Trong lúc đắm đuối, tôi cắn vào vai anh một cái.

 

Tôi không nhận ra mình đã dùng sức quá mạnh, cắn đến nỗi da thịt rỉ máu, anh cũng không kêu đau, chỉ nhẹ nhàng cắn lại một cái ở vị trí dưới xương quai xanh của tôi, phía trên xương sườn.

 

Tôi co vai kêu ngứa, anh cười.

 

“Nhõng nhẽo.”

 

Ngay khi tiếng nói còn vang.

 

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, tìm một vòng mới phát hiện, điện thoại không biết đã rơi xuống đất từ khi nào.

 

Lâm Diệc nhặt lên cho tôi.

 

“Có người tìm cô này.”

 

Anh nói từng chữ một, âm cuối hơi trầm xuống.

 

“Là vị hôn phu của cô.”

 

22

 

Tôi không nhận cuộc gọi, đưa tay ôm vai anh.

 

“Ghen sao?”

 

“Lâm Diệc, một gã đàn ông thô kệch như anh cũng biết ghen à?”

 

Anh nhét điện thoại vào tay tôi, nhưng đồng thời vỗ nhẹ vào mông tôi.

 

Không đau.

 

Nhưng hơi vang.

 

Cảm giác hơi xấu hổ.

 

“Thô chỗ nào?”

 

Tôi lườm anh một cái, tiếng chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, tôi bực mình nhận cuộc gọi.

 

Cuộc gọi được phát loa ngoài, tiếng gào của Thẩm Gia Trạch vang vọng khắp hành lang.

 

“Chu Nguyên, cô trốn khỏi nhà đã đành, lại còn chạy đến vụng trộm với đàn ông!”

 

Giọng nói của anh ta đầy tức giận.

 

Chần chừ một chút, anh ta bỗng dưng thở dài.

 

“Chết tiệt, sao cô được ăn ngon thế?”

 

“Thèm chết bản thiếu gia rồi.”

 

Tôi nhìn xuống dưới giường theo bản năng.

 

Gầm giường đen thui, rỗng tuếch.

 

Lâm Diệc ôm tôi vào phòng tắm.

 

“Yêm tâm, rèm cửa kéo vào hết rồi, hắn nhìn không thấy.”

 

“Anh ta ở đâu?”

 

“Sát vách.”

 

Nhắc đến Thẩm Gia Tắc, Lâm Diệc có vẻ mất kiên nhẫn.

 

“Anh ta mua cả con hẻm, giờ ở ngay bên cạnh.”

 

Có nghĩa là.

 

Trong con hẻm trước có hàng chục hộ gia đình, nhưng bây giờ chỉ còn Lâm Diệc và Thẩm Gia Trạch làm hàng xóm…

 

Quả nhiên.

 

Kẻ có tiền một khi đã biến thái thì đúng là không còn giống người nữa.

 

23

 

Sau khi trốn kết hôn.

 

Lâm Diệc đã cho tôi ở nhờ.

 

Tôi và anh chen chúc trong căn nhà cũ kĩ ấy, tiện nghi đều đã lỗi thời, giường cũng cứng đến mức tôi luôn bị đau và khó ngủ.

 

Nhưng may mắn thay.

 

Vòng tay của Lâm Diệc rất ấm áp.

 

Thẩm Gia Trạch thường xuyên leo tường vào nhà Lâm Diệc, nhưng không dám vào nhà, chỉ dán mặt vào mái hiên cửa sổ mắng tôi là lụy tình.

 

“Cô đấy, kẻ lụy tình, cuộc sống tiểu thư sung sướng không làm lại đến đây chịu khổ, chịu cực.”

 

Tôi thong thả ngồi trong nhà, nhâm nhi hạt dưa do Lâm Diệc tách sẵn, thong thả trả lời.

Hết Chương 5.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page