Tôi cắt ngang lời Tiểu Vương.
“Vậy thì nửa tiếng.”
Nói xong, tôi tìm một chỗ râm mát để đợi anh.
Lâm Diệc làm việc dưới cái nắng gắt.
Tôi đứng gần đó, thậm chí còn có thể thấy gân xanh nổi lên trên cánh tay anh ta vì sức nặng.
Chính đôi tay đó, hôm ấy đã nâng eo tôi lên.
Ấm áp và mạnh mẽ.
Hình ảnh hôm đó bất giác len lỏi vào đầu tôi.
Ngay cả không khí cũng trở nên nóng hơn một chút.
“Được rồi.”
Chờ một lúc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Lâm Diệc.
Anh cúi xuống nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“À, cũng không phải chuyện gì đứng đắng đâu.”
Lâm Diệc cười.
Anh cởi bỏ chiếc áo khoác bám bụi.
“Hiểu rồi, thì đó là chuyện không đứng đắn mà.”
“Xe đâu?”
Trước công trường trống trải, Lâm Diệc nghiêng đầu hỏi tôi.
Và tôi chỉ vào chiếc xe máy cũ kỹ của Lâm Diệc đậu bên đường.
“Lần này đến nhà anh.”
“Anh chở tôi.”
Lâm Diệc nhăn mày.
Anh ấy muốn từ chối.
Nhưng tôi đã nhanh chóng tung ra mức giá hấp dẫn.
“Hai trăm triệu.”
Lâm Diệc đồng ý ngay lập tức.
Cứ thế.
Tôi theo Lâm Diệc về nhà.
Nhà anh rất tàn tạ.
Là loại tàn tạ không thể tưởng tượng nổi.
Tường gạch đỏ cao nửa người đầy vết hoen ố của thời gian, sân đất, hai căn nhà nhỏ thấp, sơn trên cửa sổ gỗ đã bong tróc.
Tôi theo anh vào nhà.
Trong nhà trống trải, chỉ có một chiếc giường đôi cũ kỹ, còn cứng đến mức có thể làm người ta đau.
Lâm Diệc châm một điếu thuốc.
“Hoàn cảnh ở đây quá tệ, cô không chấp nhận nổi đâu.”
“Đổi qua nhà cô sao?”
“Không cần.”
Tôi ngồi bên mép giường, vẫy anh lại gần.
“Đến đây.”
Lâm Diệc đi tới trước mặt tôi.
Từ góc nhìn của anh, vừa khéo nhìn xuống cổ áo tôi.
Giọng nói của anh trở nên khàn khàn.
“Tôi đi tắm đã.”
Nhưng tôi lại kéo cổ áo anh lại gần hơn một chút.
Tôi cắn nhẹ vào môi anh, rồi lưỡi tôi cọ qua chỗ vừa cắn.
Hơi thở của Lâm Diệc bỗng nặng nề hơn.
Tôi không trêu chọc anh nữa, định buông ra để anh đi tắm, nhưng Lâm Diệc đột nhiên đè tôi xuống mép giường.
Anh quỳ gối trước mặt tôi.
Cúi xuống hôn.
“Lâm Diệc!”
Tôi thì thầm gọi tên anh.
Giọng nói mềm mại và rối bời.
Đột nhiên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là cuộc gọi của Thẩm Gia Trạch.
Màn hình lại nhấp nháy ba chữ đó, vị hôn phu.
Lâm Diệc ngẩng đầu nhìn tôi.
“Không nghe à?”
Thần xui quỷ khiến, tôi run rẩy cầm lấy điện thoại.
“Alo…”
Đối phương im lặng vài giây.
Tôi nghe thấy anh ta gào lên “im miệng”, tiếng cười kiều mị và âm thanh ve vãn của người phụ nữ bên kia lập tức tắt ngấm.
Anh ta hỏi tôi.
“Ở đâu?”
Tôi siết chặt vai Lâm Diệc.
“Ừm…”
Tôi không tự chủ được mà nắm lấy áo anh.
“Đừng… Dơ lắm.”
Ở đầu dây bên kia, tiếng gào của Thẩm Gia Trạch vang lên…
“Dơ lắm?”
Anh ta dừng lại, nghiến răng nói.
“Chu Nguyên, tốt nhất là cô không phải như tôi đang nghĩ đi!”
Nhưng tôi thực sự không có tâm trạng để trả lười.
Ngón tay quấn quanh cổ áo Lâm Diệc không ngừng siết chặt, hai tay tôi vươn lên ôm vai anh.
Tiếng cười trầm của Lâm Diệc vang lên từ phía dưới.
Tiếng cười này, lại khiến Thẩm Gia Trạch tức đến bùng nổ.
“Mẹ kiếp, cô giấu đàn ông thật à?”
Người trong bữa tiệc sinh nhật của tôi đã công khai kéo nữ người mẫu vào phòng vệ sinh, vị hôn phu được cho là của tôi, lúc này lại sụp đổ.
Chúng tôi không hứng thú gì với nhau cả.
Tuy nhiên.
Có những việc anh ta có thể làm, nhưng tôi thì không.
Nhưng bây giờ tôi như mất đi một nửa linh hồn, làm sao có tâm trạng quan tâm đến anh ta.
Lâm Diệc có đôi bàn tay ấm áp, đầu ngón tay thô ráp, nhưng do làm việc chăm chỉ nên rất linh hoạt.
Tay tôi mềm nhũn đến mức gần như không thể giữ chặt điện thoại.
Khi Thẩm Gia Trạch gào lên hỏi tôi đang ở đâu, tôi không thể chịu đựng thêm, tay tôi buông lỏng, điện thoại lăn lông lốc xuống chân.
Lâm Diệc đè tôi xuống giường.
Bàn tay rộng lớn của anh siết chặt eo tôi, gần như muốn nghiền tôi vào trong lòng mình.
Chiếc giường gỗ cũ kỹ kêu cót két.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng đèn trên đầu.
Ánh sáng chập chờn.
Tôi run rẩy thu mình trong lòng Lâm Diệc.
Ngoài tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, thì chỉ còn tiếng Thẩm Gia Trạch vọng ra từ chiếc điện thoại trên sàn nhà.
Anh ta nghe trọn vẹn cuộc điện thoại.
“Không thể nào!”
Sau khi mọi thứ yên tĩnh lại, anh ta hét lên với giọng khản đặc.
“Các người gian lận à?”
“Ai lại làm được gần hai tiếng đồng hồ như thế?”
Trời mùa hè, vừa nóng vừa oi bức.
Cơ thể nh/ớ/p nh/á/p.
Lâm Diệc bế tôi đi tắm.
Phòng tắm chật hẹp, máy nước nóng là loại cũ, đun nước nóng rất chậm, anh ta để nước lạnh xối lên người mình trước.
Tôi tấy đầu ngón tay chạm thử.
Nước lạnh cắt da.
“Đợi nước nóng rồi hãy tắm.”
“Không sao.”
Nhìn biểu hiện của Lâm Diệc có vẻ như đã quen, những giọt nước lạnh theo đường nét cơ bắp trên ngực anh chảy xuống, thi thoảng vài giọt bắn lên người tôi, lạnh đến mức tôi phải trốn tránh.
Nhiệt độ nước dần nóng lên.
Lúc này Lâm Diệc mới hướng vòi hoa sen vào tôi.
Nhiệt độ nước cứ thế tăng dần.
Không chỉ có nhiệt độ nước.
You cannot copy content of this page
Bình luận