“Ký chủ, vui lòng chinh phục người đàn ông ở phía trước 45 độ, cứu rỗi anh ta, ngủ với anh ta, chinh phục anh ta!”
Tiếng hét chói tai của hệ thống xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông ở xa kia.
Vai khá rộng, vòng eo ẩn trong bộ đồng phục rộng rãi, ống tay áo xắn lên vài vòng, lộ ra cánh tay săn chắc màu lúa mạch.
Anh ta đang khiêng một bao xi măng lớn, tùy ý lau mồ hôi bằng mu bàn tay, rồi chà xát lên quần tối màu.
Chỉ một từ thôi.
Thô.
Tôi bất mãn phản đối.
“Tôi không muốn.”
“Quá bẩn thỉu.”
Cho đến khi người đàn ông kia hạ bao xi măng xuống, quay đầu lại.
Làn da màu đồng sẫm, đôi mắt sâu, khuôn mặt góc cạnh sắc nét.
Là kiểu đẹp trai có tính xâm lược rất cao.
Người đàn ông đó châm một điếu thuốc, rồi vô tình liếc qua phía tôi, ánh mắt thoáng lơ đãng.
Tôi mím chặt môi, bỗng nhiên thay đổi lời nói.
“Chinh phục thì chinh phục.”
“Đúng lúc đang đói bụng, ăn anh chàng thô kệch đó cũng được.”
Bên ngoài công trường có một chiếc Maybach đậu lại.
Trong xe, tôi đọc lướt qua toàn bộ thông tin của người đàn ông kia.
Lâm Diệc, nam, 20 tuổi, công nhân.
Chiều cao 185 cm, cân nặng 75 kg.
…
Dự kiến “90 phút”.
Quét qua dòng cuối cùng, tôi hài lòng khép tài liệu lại.
“Đưa người đến chơi đùa nào.”
Năm phút sau, Lâm Diệc được tài xế Tiểu Vương đưa đến.
Anh đứng ngược sáng tại cửa xe, ánh mắt tò mò.
Tôi vỗ vỗ ghế bên cạnh.
“Lên rồi nói.”
Lâm Diệc nhướn mày.
Tôi cười cười.
“Tôi nói sai rồi, lên xe rồi nói.”
Dường như Lâm Diệc không có tâm trạng nói chuyện với tôi, anh im lặng, quay người bỏ đi.
“Này!”
Tôi nhìn chằm chằm vào thân thể như hình tam giác ngược của anh, tiếng nói cao lên.
“Thử không, mười vạn?”
“Hai mươi vạn?”
Lâm Diệc không trả lời.
Nhưng anh quay lại và lên xe của tôi.
Anh ngồi cạnh tôi.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền qua quần áo, nhiệt độ trong xe tăng vọt tức thì.
Mùi mồ hôi nhẹ nhàng.
Nhưng hơn cả, là mùi sà phòng trên người anh.
“Thử thế nào?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, không có hành động vượt quá giới hạn, nhưng ánh mắt như có lửa.
Thậm chí anh còn chưa làm gì cả.
Tôi đã bị thiêu đốt.
Tôi đưa anh về biệt thự ngoại ô Bắc Kinh.
Nơi này thường xuyên để không, nhưng hàng tuần vẫn có người đến dọn dẹp vệ sinh.
Tôi nghĩ là một công dân mới ra xã hội, thì đang giả vờ một chút.
Nhưng anh còn hoang dại hơn tôi tưởng.
Vào cửa.
Lên lầu.
Anh bế tôi lên, dựa vào cửa.
Trong đầu vang lên tiếng hét của hệ thống đang xem kịch.
Ồn ào thật.
Lâm Diệc đặt tay lên áo tôi, hỏi.
“Muốn không?”
Tôi tự cho là đã có kinh nghiệm, bởi không ít lần vung tiền chơi với vài chục người mẫu nam.
Nhưng lúc này tôi lại căng thẳng đến không nói nên lời.
Ngón tay Lâm Diệc gõ nhẹ, thúc giục.
“Nhanh lên, xong việc tôi còn phải trở lại công trường.”
Lý trí quay trở lại, tôi ngước nhìn anh.
“Cần tiền lắm à?”
“Ừ.”
Anh ôm tôi bằng một tay, nhưng không hề tỏ ra vất vả.
“Rất cần.”
“Vậy nên, lần sau cô Phó có việc như thế này, thì cứ tìm tôi.”
Rèm cửa dày che khuất ánh sáng mặt trời bên ngoài.
Nhiệt độ trong phòng dần dần leo thang.
Cho đến điểm cao nhất.
Tôi siết chặt vai anh.
Choáng váng một chút, một bàn tay đặt lên đầu tôi, cách một tấm ván giường dày.
Đỉnh đầu tôi đập vào lòng bàn tay anh.
Không đau.
Nhưng lại thấy hơi ngứa một cách khó hiểu.
…
Lúc kéo rèm cửa ra thì trời đã về chiều.
Trong phòng vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Tôi cầm tờ thông tin về Lâm Diệc lúc đầu.
Khá chính xác.
Đặc biệt là mục cuối cùng.
Đã ngủ với anh.
Nhưng việc chinh phục vẫn chưa thành công.
Tôi đang châm thuốc thì dừng lại.
“Sao thế, phí công ngủ rồi à?”
“Cũng không hẳn.”
Hệ thống nhắm trúng vào điểm mấu chốt.
“Cô không thích sao?”
“…”
Tôi không biết nói gì.
Thời gian nhiệm vụ chỉ có ba tháng.
Ba tháng sau, nếu việc chinh phục thất bại, tôi sẽ bị hệ thống quỷ quái này xóa sổ.
Tôi đau đầu không biết làm thế nào để Lâm Diệc yêu mình một cách triệt để, hệ thống điên cuồng đưa ra đề xuất.
“Ngủ với anh ấy, một lần không xong thì mười lần! Sớm muộn gì cũng khiến anh ta trở thành bề tôi dưới váy của cô.”
Nó còn dạy tôi nhiều kỹ xảo làm chuyện ấy.
Những kiến thức ấy được nhồi nhét vào đầu tôi theo một cách gần như bi/ến th/ái.
Tôi không thể không hỏi nó.
“Ngươi thực sự là hệ thống chinh phục à?”
“Haiz.”
Nó thở dài.
“Chỉ là một hệ thống 18+ mà thôi.”
Khi tôi đến công trường tìm Lâm Diệc, bỗng dưng nhận được cuộc gọi của Thẩm Gia Trạch.
Ba chữ nhấp nháy trên màn hình, nhìn thôi đã thấy phiền.
Tôi tắt máy.
Tôi tiến đến trước mặt Lâm Diệc.
“Bao lâu nữa anh tan ca?”
“Nửa tiếng.”
Anh liếc tôi một cái, phủi bụi trên tay, lại cướp đi nửa điếu thuốc trong tay tôi.
“Đợi tôi một chút.”
Phía sau, tài xế Tiểu Vương cười nói.
“Đợi anh ư? Cô chủ nhà chúng tôi không bao giờ đợi ai…”
“Được.”
You cannot copy content of this page
Bình luận