Hành Trình Từ Sinh Viên Quân Sự Đến Chỉ Huy Số Một Vũ Trụ

Chương 9

Chương trước

Chương sau

Lạc Tấc dùng hai ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương.

Một lúc sau, cô thở ra một hơi dài, lấy lại bình tĩnh.

Trong ảnh, ngay vị trí trung tâm xương cổ của cô có một dấu vết nhỏ giống như lỗ kim.

Không quá rõ ràng nhưng Lạc Tấc vừa nhìn đã nhận ra đây chính là vết tiêm từ ống tiêm cỡ lớn, dựa vào phản ứng của cơ bắp, lúc tiêm hẳn là đã đâm rất sâu.

Chẳng lẽ việc cô xuyên vào đây không phải là một sự cố ngoài ý muốn?

Có khi nào chủ nhân cũ của cơ thể này đã chết vì tinh thần lực kiệt quệ trong khoang sinh học?

*

Hôm sau.

Nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, cả phòng bốn người đến quảng trường trung tâm tập hợp.

Trên đường đi, Từ Lệ Lệ liên tục liếc nhìn Lạc Tấc.

Người đi đầu trong nhóm không nhịn được: “Từ Lệ Lệ, tôi biết Lạc Tấc trông rất đẹp trai, nhưng cậu có thể kiềm chế một chút được không?”

Tối qua khi tắm, Lạc Tấc đã cắt mái tóc dài thành tóc ngắn, lộ rõ cả hàng chân mày khiến khí chất thay đổi hoàn toàn.

Ngũ quan của cô vốn đã sắc sảo và thanh thoát, chỉ là khí chất quá ôn hòa, thiếu đi sự mạnh mẽ.

Mái tóc ngắn gọn gàng khiến cô trông càng thêm sắc sảo, mang theo nét tinh tế của một thiếu niên lạnh lùng.

Hơn nữa, ánh mắt kiên định, đuôi mắt hơi xếch, khóe môi nhẹ nhàng trễ xuống làm cho gương mặt này càng thêm sắc bén.

“Cậu không thấy kỳ lạ sao? Cậu ấy cứ như biến thành một người khác vậy.” Từ Lệ Lệ lẩm bẩm: “Hoa khôi của khoa sắp thành hot boy rồi sao?”

Nếu phải dùng một từ để hình dung chủ nhân cũ của thân thể này, Lạc Tấc sẽ chọn “bình hoa di động”.

Đồng phục trường dù đã chọn cỡ nhỏ nhất nhưng vẫn dài hơn bình thường 2cm, càng làm nổi bật dáng người.

Tủ quần áo toàn là váy áo hàng hiệu và trang sức xa xỉ.

GPA 3.3, một điểm số không cao cũng không thấp…

Nói thẳng ra, Lạc Tấc hoàn toàn không hiểu cô gái này vào trường quân đội để làm gì, rõ ràng cô ấy thích hợp với một trường nghệ thuật hơn.

Lạc Tấc thản nhiên nói: “Trải qua một lần cận kề cái chết, ai cũng sẽ thay đổi và trưởng thành thôi.”

Từ Lệ Lệ trầm ngâm suy nghĩ.

“Xin chào mọi người, tôi là Tổng đốc tinh vực Đan Trạch, Hoắc Tình Xuyên.”

Trên màn hình khổng lồ giữa quảng trường trung tâm, một người phụ nữ có vẻ ngoài mạnh mẽ xuất hiện.

“Thông báo khẩn cấp đến toàn bộ cư dân tinh vực Đan Trạch, do ảnh hưởng của bão từ hôm qua, lá chắn phòng hộ của chúng ta đã bị hư hại nghiêm trọng.”

Từ Lệ Lệ đẩy gọng kính lên: “Tớ đã thắc mắc tại sao tinh thú có thể xông vào trường học, hóa ra là lá chắn bị hỏng?”

Tổng đốc của tinh vực này lại là một người phụ nữ!

Lạc Tấc nhìn người phụ nữ trên màn hình, trong mắt bỗng ánh lên một tia lửa rực cháy.

Hoắc Tình Xuyên tiếp tục nói: “… Chúng tôi đang khẩn cấp sửa chữa lá chắn phòng hộ, nhưng do nguồn năng lượng năm nay có hạn, e rằng không thể chống lại quy mô lớn của thú triều. Mong mọi cư dân chuẩn bị sẵn sàng đối phó với tình huống khẩn cấp. Dù thế nào đi nữa, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của từng công dân!”

Ánh sáng xanh lóe lên, màn hình vụt tắt.

Xung quanh lập tức xôn xao bàn tán.

“Trời ơi, năm nay không biết thú triều sẽ giết chết bao nhiêu người nữa…”

“Tổng đốc Hoắc đã tại vị 8 năm rồi, 2 năm nữa sẽ đến kỳ bầu cử. Liệu bà ấy có tiếp tục tái nhiệm không?”

“Khả năng không cao lắm. Mặc dù kinh tế Đan Trạch có chút cải thiện trong mấy năm qua nhưng tỷ lệ tử vong vẫn quá cao. Đừng quên những lời hứa trong chiến dịch tranh cử trước kia vẫn chưa được thực hiện.”

“Không cần quá coi trọng những tuyên ngôn tranh cử, đời nào chả có những lời hứa hão. Nhưng tôi cảm thấy dựa vào những gì Đan Trạch đã thay đổi trong những năm gần đây, bà ấy vẫn có cơ hội tái nhiệm.”

“Tổng đốc Hoắc rất được lòng dân. Tôi là người địa phương, so với những nhiệm kỳ trước, bà ấy thực sự làm rất tốt!”

Đột nhiên, một tiếng gầm rú dữ dội của động cơ vang vọng trên bầu trời.

Ngẩng đầu nhìn lên, có khoảng năm chiến hạm vận tải khổng lồ đang tiến về phía Học viện, cuối cùng dừng ngay giữa quảng trường trung tâm, phủ xuống một bóng đen khổng lồ.

Lạc Tấc không giấu nổi sự kích động. Loại chiến hạm siêu cỡ này ở thời đại của cô vô cùng hiếm thấy!

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Vài sĩ quan mặc quân phục đứng trên cửa khoang, lớn tiếng quát xuống phía dưới: “Đứng đấy nhìn gì nữa? Lên tàu ngay!”

“Rõ!”

Toàn bộ sinh viên trong trường phấn khích sôi trào. Năm nay quân khu cử người đến huấn luyện cho bọn họ sao?

Quy mô này cũng quá lớn rồi!

Hết Chương 9.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page