Hành Trình Từ Sinh Viên Quân Sự Đến Chỉ Huy Số Một Vũ Trụ

Chương 8

Chương trước

Chương sau

“Đi thôi, không có gì đáng xem cả.” Thang Anh Trác cũng không muốn ở lại, lập tức nhấc chân rời đi.

Lạc Tấc nhanh chóng đuổi theo.

Có vẻ như “bạn tốt” này của cô không phải là nhân vật vô danh, chỉ đứng ở đây một lúc mà đã thu hút không ít ánh mắt chú ý.

“Lên đi, phòng 503. Tớ còn có việc, đi trước đây. Có chuyện gì thì liên hệ qua quang não.”

Đưa Lạc Tấc đến ký túc xá xong, Thang Anh Trác vội vàng rời đi.

Trông cậu ta có vẻ rất bận.

Lạc Tấc nhìn theo số phòng, tìm đến phòng 503. Đúng lúc này, Từ Lệ Lệ mở cửa bước ra. Vừa nhìn thấy cô, cô ấy lập tức kích động: “Lạc Tấc! Cậu không sao rồi! Tớ vừa định đi thăm cậu đây!”

Ồ, hóa ra cô gái này là bạn cùng phòng của cô.

Lạc Tấc tỏ vẻ hoang mang: “Xin hỏi cậu là…”

Khóe miệng Từ Lệ Lệ giật nhẹ: “?”

Học viện Quân sự Số Một Liên Minh là một trong những trường quân đội danh tiếng lâu đời, cơ sở vật chất vô cùng tiên tiến. Ký túc xá sinh viên ở đây là dạng căn hộ chia phòng, tổng cộng có bốn phòng ngủ, ở giữa còn có một phòng khách nhỏ.

Lúc này, Lạc Tấc đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đối mặt với cuộc thẩm vấn của ba người bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng A: “Vậy là cậu mất trí nhớ thật?”

Bạn cùng phòng B: “Vậy cậu cũng quên luôn chuyện đã sờ soạng Hoắc An à?”

Từ Lệ Lệ nghiến răng nghiến lợi: “Từ giờ tớ sẽ liều mạng huấn luyện! Tuyệt đối không để bị kéo tụt lại! Mỗi ngày chỉ ngủ 6 tiếng! Không, 5 tiếng!”

Bạn cùng phòng A & B: “Căng quá đấy…”

Lạc Tấc trố mắt kinh ngạc.

Bây giờ mọi người đều cố gắng đến mức này sao?

Ứng phó xong với bạn cùng phòng, Lạc Tấc trở lại phòng ngủ.

Phòng không lớn nhưng được sắp xếp gọn gàng, giường chiếu sạch sẽ. Trên giá sách đặt một lượng lớn tài liệu, thậm chí còn có nhãn dán để làm mục lục kiểm tra.

Mở tủ quần áo, ngoài bộ đồng phục trường cấp phát còn có vô số trang phục đa dạng cùng trang sức xa xỉ, chỉ cần nhìn qua cũng thấy giá trị không hề nhỏ.

Mặt trong cánh tủ có một tấm gương lớn. Khi nhìn vào trong gương, Lạc Tấc không khỏi sững sờ.

Đó là một gương mặt đẹp đến mức tinh xảo, đẹp đến mức khó phân biệt giới tính.

Làn da trắng nõn, mái tóc ngắn vừa chạm tai, ngũ quan tinh tế thanh tú, đặc biệt là đôi mắt trong suốt như nước khiến người ta không khỏi kinh diễm.

Kéo ngăn bàn ra, bên phải đặt vài lọ dịch dinh dưỡng, thuốc viên cùng một số vật dụng cá nhân. Bên trái lại là những thứ lộn xộn như băng vệ sinh và tiền xu kỷ niệm.

Trong đó có một chiếc huy chương màu đen, ánh mắt cô dừng lại khoảng 30 giây.

Nó được chế tác vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Ngăn kéo giữa gần như trống rỗng, chỉ có một cuốn sổ tay màu đen bình thường. Dựa vào mức độ hao mòn của bìa ngoài, có lẽ nó đã được sử dụng trong nhiều năm.

Lạc Tấc không chạm vào nó.

Cô suy nghĩ một lát, sau đó mở quang não lên.

Trên màn hình có một thư mục được đánh dấu là [Tấc], bên trong là đơn xin chuyển từ khoa Xã hội học sang khoa Chỉ huy Quân sự.

Ngày nộp đơn là ba tháng trước.

Bây giờ đang là đầu học kỳ mới, nói cách khác, chủ nhân cũ của thân thể này đã có ý định chuyển khoa từ trước đó.

Góc phải bên dưới có một nút bấm màu cam [Xác nhận gửi đi]. Lạc Tấc không hiểu chủ nhân cũ đã do dự điều gì nhưng cô không hề lưỡng lự mà bấm xác nhận ngay lập tức.

Hệ thống Phòng Giáo Vụ tự động gửi đơn xin chuyển khoa đến khoa Chỉ huy quân sự.

Chủ nhiệm khoa tạm thời vắng mặt, vì vậy toàn bộ công việc trong thời gian này đều do giáo viên đại diện xử lý.

Anh ta đăng nhập vào hệ thống, kiểm tra hồ sơ học viên.

Tên họ: Lạc Tấc (Năm ba).

Giới tính: Nữ.

Tuổi: 21.

Chuyên ngành: Xã hội học.

Cấp bậc tinh thần lực: A.

Cấp bậc thể chất: B+.

Điểm trung bình GPA: 3.3.

Chưa xem hết hồ sơ, anh ta đã tắt giao diện.

Hủy bỏ!

Lạc Tấc vừa tắm rửa xong thì nhận được phản hồi từ Phòng Giáo Vụ.

Nghĩ rằng có nhầm lẫn, cô kiểm tra lại vài lần, nhưng kết quả vẫn là đơn bị hủy bỏ.

Cô suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.

Cấp bậc quá thấp.

Xem ra… chỉ có thể tìm cách khác.

Lạc Tấc theo thói quen xoa xoa cổ. Cơ bắp ở đó hơi đau nhức, lúc tắm cô cũng cảm nhận được sự khó chịu.

Cô giơ quang não lên, chụp một bức ảnh phần cổ bên trái.

Vốn tưởng chỉ là vết bầm, nhưng nội dung hiện lên trong ảnh khiến cô hoàn toàn sững sờ.

Từng đợt ớn lạnh từ cánh tay lan lên cổ, da đầu tê dại, huyệt thái dương giật lên từng cơn.

Hết Chương 8.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page