Chương 1
01/07/2025
Chương 2
01/07/2025
Chương 3
01/07/2025
Chương 4
01/07/2025
Chương 5
01/07/2025
Chương 6
01/07/2025
Chương 7
01/07/2025
Chương 8
01/07/2025
Chương 9
01/07/2025
Chương 10
01/07/2025
Chương 11
01/07/2025
Chương 12
01/07/2025
Chương 13
01/07/2025
Chương 14
01/07/2025
Chương 15
01/07/2025
Chương 16
01/07/2025
Chương 17
01/07/2025
Chương 18
01/07/2025
Chương 19
01/07/2025
Chương 20
01/07/2025
Chương 21
01/07/2025
Chương 22
01/07/2025
Chương 23
01/07/2025
Chương 24
01/07/2025
Chương 25
01/07/2025
Chương 26
01/07/2025
Chương 27
01/07/2025
Chương 28
01/07/2025
Chương 29
01/07/2025
Chương 30
01/07/2025
Có lời xác nhận từ bác sĩ, mọi chuyện thuận lợi hơn không ít.
Dựa vào những thông tin trước mắt, đây hẳn là một thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật vượt xa nơi cô từng sống.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cơ thể cô đã hoàn toàn hồi phục, ngay cả tinh thần lực cũng dần ổn định.
“Cậu nói có người mất kiểm soát?” Lạc Tấc chủ động khơi mào câu chuyện, cô cần thêm nhiều thông tin hơn.
Thang Anh Trác vẫn còn cảm thấy sợ hãi: “Hoắc An vốn đã không ổn định, lần này tiếp xúc quá gần với tinh thú, suýt chút nữa cuồng hóa rồi dị biến!”
Cuồng hóa và dị biến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cuồng hóa là trạng thái mà chiến sĩ có thể phát huy sức mạnh vượt xa bình thường trong lúc chiến đấu, nhưng họ dễ bị kích động, dễ nóng giận, dù vậy vẫn giữ được một phần ý thức cơ bản.
Dị biến, ngược lại, là khi một chiến sĩ cuồng hóa hoàn toàn mất kiểm soát. Trên cơ thể họ xuất hiện những đặc trưng của tinh thú, cuối cùng mất đi lý trí biến thành tinh thú thật sự.
Lạc Tấc nhìn vòng tay phản quang trên cổ tay cậu ta, hỏi: “Một người đàn ông mà đeo thứ này, cậu không thấy hơi nữ tính sao?”
“Đây gọi là vòng ức chế!” Thang Anh Trác bất đắc dĩ đáp. “Nó có thể kìm hãm trạng thái cuồng hóa. Trên tay cậu cũng có mà?”
Trong thời đại của Lạc Tấc, chiến sĩ dị biến là một vấn đề xã hội vô cùng nghiêm trọng.
Những chiến sĩ tuyến đầu khi chiến đấu với tinh thú không chỉ phải đối phó với kẻ địch mà còn phải đề phòng đồng đội của mình cuồng hóa rồi dị biến. Tình thế khi đó vô cùng cam go.
Nhưng ở thế giới này, vấn đề đó đã được giải quyết chỉ bằng một chiếc vòng ức chế?
“Sau đó thì sao? Có học sinh nào gặp chuyện không?”
“Chỉ có khoảng mười con tinh thú, cậu và Hoắc An đã xử lý hai con, còn bao nhiêu thầy cô ở đó, sao có thể xảy ra chuyện gì được? Người gặp nguy hiểm nhất có lẽ là cậu thôi. Cũng tại điểm thi của khoa Xã hội học xa quá nên các giảng viên mới đến chậm hơn một chút.”
Lạc Tấc nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt.”
Thang Anh Trác lướt qua quang não trên cổ tay, cười nói: “Nhưng cậu cũng xem như gặp họa được phúc, nhà trường quyết định khen thưởng cho cậu và Hoắc An vì chuyện này.”
“Khen thưởng?”
“Nếu không có cậu, chắc chắn bạn cùng phòng của cậu đã gặp chuyện rồi. Đó là một con tinh thú cấp C ở trạng thái cuồng hóa! Được khen thưởng là chuyện tốt, có nghĩa là cậu sẽ được cộng một lượng lớn điểm học tập. Xác suất giành được vị trí thủ khoa của cậu cũng sẽ tăng lên đáng kể.”
“Giành vị trí thủ khoa?” Lạc Tấc lập tức tập trung tinh thần.
Thang Anh Trác thở dài bất lực: “Chuyện này cậu cũng quên luôn rồi sao? Sau kỳ kiểm tra, tiếp theo sẽ là Đại Loạn Đấu, cậu vốn đã lên kế hoạch tranh chức thủ khoa năm nay.”
“Đại Loạn Đấu là gì?”
“Chính là huấn luyện quân sự. Trừ sinh viên năm tư, tất cả các khóa đều phải tham gia nên mới có tên là Đại Loạn Đấu.”
“Mỗi khóa, mỗi chuyên ngành đều có một bảng xếp hạng điểm học tập. Người đứng đầu bảng tổng điểm sẽ trở thành thủ khoa, có một số đặc quyền trong trường. Quan trọng nhất là, thủ khoa năm hai và năm ba sẽ có tư cách tham gia giải đấu liên trường Berkeley. Cậu tranh thủ khoa chính là vì điều này.”
“Giải đấu liên trường?”
Thang Anh Trác không còn kiên nhẫn giải thích thêm: “Là giải đấu giữa các tinh vực, tầm ảnh hưởng rất lớn. Thôi, trước tiên tớ đưa cậu về ký túc xá xem có thể kích thích trí nhớ của cậu một chút không.”
Lạc Tấc biết chắc điều đó sẽ không xảy ra nhưng bên ngoài vẫn thản nhiên đáp: “Được thôi.”
Trong khuôn viên trường không được phép điều khiển xe bay, chỉ có thể đi bộ hoặc sử dụng phương tiện công cộng của trường, Lạc Tấc lựa chọn đi bộ.
Khi đi ngang qua quảng trường trung tâm, cô bắt gặp một nhóm sinh viên mặc quân phục trường tụ tập bàn tán sôi nổi. Trên màn hình chiếu khổng lồ phía trên đang phát lại hình ảnh của một trận chiến, cô dừng bước.
“Đó là trận phát lại của giải Berkeley League.” Thang Anh Trác lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
Xung quanh, các sinh viên đều bàn luận sôi nổi về trận đấu này.
“Nghe nói lại thua nữa rồi? Hiện tại Đan Trạch chúng ta còn không chen nổi vào top 3 sao?”
“Đừng nhắc nữa, tôi xem trực tiếp đây, thảm không nỡ nhìn.”
“Hạng nhất vẫn là tinh vực Trung Ương, tinh vực Thánh Địa Uy An đứng thứ hai, tinh vực Tây Nặc đứng thứ ba, còn chúng ta xếp thứ tư.”
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng thở dài thất vọng.
Vạn năm đội sổ.
“Không còn cách nào khác, tinh vực Trung Ương có Học viện Quân sự Trung Ương, Thánh Địa Uy An có Học viện Quân sự Thánh Địa Uy An, Tây Nặc cũng có Học viện Quân sự Tây Nặc. Còn Tinh Vực Đan Trạch thì chỉ có trường chúng ta…”
“Cậu nói như vậy, Đại học Đan Trạch nghe được chắc tức lắm đấy.”
“Năm nay chắc vẫn là trường chúng ta cùng Đại học Đan Trạch đại diện cho tinh vực Đan Trạch đi thi nhỉ?”
“Chắc chắn rồi…”
You cannot copy content of this page
Bình luận