Hành Trình Từ Sinh Viên Quân Sự Đến Chỉ Huy Số Một Vũ Trụ

Chương 6

Chương trước

Chương sau

Hoắc An lấy đà bật nhảy, lộn nhào giữa không trung, đồng thời giơ súng khóa chặt mục tiêu.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Cậu ta xả hết cả băng đạn!

Lạc Tấc lập tức xoay người, lông tơ toàn thân dựng đứng.

Một con Chuột Mật khổng lồ kích thước gấp đôi bình thường không biết từ khi nào đã vòng ra phía sau chuẩn bị vồ lấy cô!

Con Chuột Mật này vô cùng thông minh, nó né được vị trí trái tim và tiếp tục lao tới cô lần nữa!

Lúc này, độc tính đã lan khắp toàn thân, cô không thể nhúc nhích được nữa!

Lạc Tấc cắn mạnh đầu lưỡi để giữ tỉnh táo.

Ngồi chờ chết chưa bao giờ là lựa chọn của cô.

Cô kích hoạt tinh thần lực lần nữa, cơn đau nhói như muốn xé toạc não bộ. Một vòng sáng xanh nhạt lóe lên!

Trong khoảnh khắc sinh tử, cô đã tạo ra kết giới tinh thần!

Nhưng kết giới chỉ đỡ được phần lớn lực tấn công, chiếc đuôi sắc bén vẫn quét ngang lưng cô để lại một vết thương máu thịt lẫn lộn.

Lạc Tấc suýt chút nữa ngất đi vì đau đớn.

May mắn thay, Hoắc An kịp thời ra tay, bắn liên tiếp vài phát súng kết liễu hoàn toàn Chuột Mật.

“Chít rú!”

Chuột Mật rống lên một tiếng thảm thiết trước khi chết.

Một luồng năng lượng cuồng bạo từ cơ thể nó bùng nổ lan rộng ra xung quanh!

Cơ thể Hoắc An bỗng cứng đờ, đồng tử thu hẹp thành đường dọc, trong đôi mắt đỏ thẫm dường như có ngọn lửa đang bùng cháy.

Từ đầu ngón tay cậu ta, những móng vuốt sắc bén vươn ra, hoàn toàn phi nhân loại.

Hoắc An vô cảm nhìn chằm chằm Lạc Tấc, gương mặt lạnh lùng như đã hoàn toàn mất đi nhân tính.

Trong khoảnh khắc sinh tử, bản năng sinh tồn đã chiến thắng tất cả.

Lạc Tấc không chần chừ bước lên một bước, chủ động nắm lấy tay cậu ta, tinh thần lực tràn ra.

Thiếu niên thoáng sững người.

Đồng tử dựng đứng tan rã trở lại hình dáng bình thường, sắc đỏ trong mắt cũng dần tan biến.

Lạc Tấc thở phào, nhưng ngay sau đó, ý thức cô mờ dần rồi hoàn toàn chìm vào hôn mê.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Vừa mở mắt ra, mọi thứ xung quanh quen thuộc mà xa lạ, đủ để khẳng định đây là bệnh viện.

Lạc Tấc khẽ lắc đầu, đau quá.

Bên cạnh vang lên một giọng nam vừa xa lạ vừa đầy lo lắng: “Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”

Lạc Tấc ngước mắt nhìn lên, hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Người trước mặt cô hoàn toàn không quen biết.

Cậu ta có mái tóc nâu, đôi mắt sắc bén, đường nét khuôn mặt anh tuấn, cơ bắp săn chắc với những dấu vết rèn luyện nặng nề, lòng bàn tay chai sạn, trên cổ tay đeo một chiếc vòng bạc áp sát vào da.

Trước ngực áo có thêu dòng chữ: Thang Anh Trác – Khoa Chỉ Huy Quân Sự.

“May mà khoa Chiến đấu cơ giáp cấp hai và khoa Xã hội học của các cậu có kỳ kiểm tra gần nhau, Hoắc An đang ở gần đó.” Giọng điệu của Thang Anh Trác mang theo vẻ may mắn.

“May mà cậu có mang vũ khí, còn lén tham gia huấn luyện bí mật. Dù Chuột Mật chỉ là tinh thú cấp C nhưng một con tinh thú bị cuồng hóa thì cực kỳ khó đối phó. Cậu dám liều mình cứu người, thật đáng khâm phục!”

Là một chỉ huy quân sự dự bị ưu tú, Thang Anh Trác nhanh chóng nhận ra có điều không ổn. Cậu ta đột ngột ngừng lại, hạ giọng dò hỏi: “Lạc Tấc?”

Nếu đối diện là Từ Lệ Lệ, thì với tư cách là một chỉ huy xuất sắc, Lạc Tấc cảm thấy có lảng tránh vấn đề cũng không sao.

Nhưng người trước mặt lại là một nam sinh, hơn nữa cách nói chuyện và thái độ của cậu ta với thân thể này không thể chỉ đơn thuần là giữa bạn học với nhau.

Quan hệ giữa hai người là gì?

Bạn thân? Hay là người yêu?

Hơn nữa, cậu ta còn là sinh viên khoa Chỉ huy quân sự vô cùng nhạy bén.

Sau một hồi suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên, giọng nói đầy cảnh giác: “Tại sao tôi lại ở đây?”

Động tác của Thang Anh Trác thoáng khựng lại.

Cậu ta nhìn chằm chằm cô: “Tinh thú tấn công trường học, cậu và Hoắc An liên thủ giết hai con Chuột Mật. Hoắc An suýt chút nữa mất kiểm soát, còn tinh thần lực của cậu thì bạo động. Cậu không nhớ gì sao?”

Lạc Tấc chưa kịp phản ứng, cậu ta đã ấn nút gọi bác sĩ bên cạnh.

Bác sĩ nhanh chóng tới nơi, sau một loạt kiểm tra, ông ấy nhíu mày nói: “Kết quả kiểm tra cho thấy độc tố trong cơ thể cháu đã được thanh lọc sạch sẽ, thể trạng cũng hồi phục khá tốt. Tuy nhiên, trên thực tế cũng có trường hợp mất trí nhớ tạm thời sau khi trải qua trạng thái cận kề cái chết. Qua một thời gian ngắn sẽ hồi phục, không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

Ông ấy vung bút ký: “Trong thời gian này không được sử dụng tinh thần lực, có thể xuất viện.”

Thang Anh Trác rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn bác sĩ Lâm.”

Đợi bác sĩ rời đi, cậu ta quay lại nhìn cô, ánh mắt bất đắc dĩ: “Để tớ tự giới thiệu lại, tớ là Thang Anh Trác, bạn thân nhiều năm của cậu.”

Lạc Tấc khẽ gật đầu: “Chào cậu.”

Hết Chương 6.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page