Chương 1
01/07/2025
Chương 2
01/07/2025
Chương 3
01/07/2025
Chương 4
01/07/2025
Chương 5
01/07/2025
Chương 6
01/07/2025
Chương 7
01/07/2025
Chương 8
01/07/2025
Chương 9
01/07/2025
Chương 10
01/07/2025
Chương 11
01/07/2025
Chương 12
01/07/2025
Chương 13
01/07/2025
Chương 14
01/07/2025
Chương 15
01/07/2025
Chương 16
01/07/2025
Chương 17
01/07/2025
Chương 18
01/07/2025
Chương 19
01/07/2025
Chương 20
01/07/2025
Chương 21
01/07/2025
Chương 22
01/07/2025
Chương 23
01/07/2025
Chương 24
01/07/2025
Chương 25
01/07/2025
Chương 26
01/07/2025
Chương 27
01/07/2025
Chương 28
01/07/2025
Chương 29
01/07/2025
Chương 30
01/07/2025
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nước sông lạnh buốt, Lạc Tấc cảm thấy phổi mình đau nhói, đôi chân nặng như đeo chì, gần như không nhấc nổi.
Thể trạng này ngay cả tiêu chuẩn cơ bản cũng chưa đạt tới, còn cách xa việc trở thành một người lính đủ tư cách.
Cô thở hổn hển: “Bọn họ cũng đâu nói sai, cậu thử nhìn xem còn bao nhiêu người phía sau chúng ta?”
Từ Lệ Lệ quay đầu lại nhìn, chỉ lác đác vài người, hai bạn cùng phòng của cô vẫn đang chật vật dưới dòng nước, khoảng cách đến bờ sông dường như chẳng thay đổi mấy.
“Không trách được người ta xem thường chúng ta. Rất nhiều sinh viên khoa Xã hội học vốn không lấy tiêu chuẩn quân nhân để yêu cầu bản thân, quá lười biếng.” Lạc Tấc nói.
Từ Lệ Lệ cắn môi dưới, nắm chặt ba lô, không nói một lời mà tăng tốc.
Lạc Tấc nói không sai. Những năm trước, sinh viên khoa Xã hội học hầu như toàn dựa vào ăn gian để qua bài kiểm tra bơi lội.
Ngực cô như bị dao cứa, mỗi hơi thở đều tanh mùi máu, toàn thân đau nhức, kiệt sức.
Lạc Tấc biết rõ, cô đã chạm đến giới hạn của mình.
Cuối cùng, trong cơn choáng váng, cô nhìn thấy bóng dáng huấn luyện viên.
Cô đã hoàn thành!
Bơi vũ trang 40km với trang bị nặng!
Ở khu vực đích đến, các khoang chữa trị đã sẵn sàng. Các nhân viên y tế đang đứng chờ, chuẩn bị tiếp nhận những người kiệt sức.
Lâm Lẫm là người đầu tiên phát hiện ra Lạc Tấc. Ông đích thân đỡ cô vào khoang chữa trị, nhìn số liệu trước mắt, lạnh giọng nói: “Nếu cháu chống cự thêm năm phút nữa, chắc khỏi cần tham gia huấn luyện luôn.”
Lạc Tấc cố nén cơn đau do dịch chữa trị gây ra, gượng cười: “Chẳng phải cháu vẫn may mắn đuổi kịp sao?”
Lâm Lẫm khẽ liếc cô một cái.
Dịch chữa trị có hiệu quả rất nhanh. Hai mươi phút sau, ngoài cảm giác toàn thân hơi nhức mỏi, cô đã gần như hồi phục hoàn toàn.
Sau khi hong khô quần áo, Lạc Tấc lập tức đến nhà ăn. Lúc này, nơi đó đã chẳng còn bao nhiêu người.
Cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Hệ thống nhận diện thông tin cá nhân, nhanh chóng dọn lên phần ăn của cô.
Lạc Tấc chậm rãi nhai nuốt từng chút một.
Từ Lệ Lệ đến nơi khi cô gần ăn xong, cô tiện tay ném hai chiếc bánh bao lên bàn: “Ăn nhanh đi, sắp đến giờ tắt đèn rồi.”
“Ừ.” Giọng Từ Lệ Lệ yếu ớt.
Về đến ký túc xá, Lạc Tấc đưa bánh bao cho hai bạn cùng phòng đang ngồi uống nước cầm hơi, đổi lại một màn cảm kích nước mắt lưng tròng.
Cô xua tay, xoay người vào phòng tắm.
Năm phút sau, Lạc Tấc đã nằm trên giường.
Phòng ngủ trong căn cứ huấn luyện được bố trí cực kỳ đơn giản, chỉ có hai chiếc giường tầng bằng sắt. Nhưng cô đã từng trải qua điều kiện tồi tệ hơn nhiều, so với những ngày đó, chỗ này cũng không tệ lắm.
Chẳng mấy chốc, cô chìm vào giấc ngủ say.
“Ngày đầu tiên đã như vậy rồi, sau này biết làm sao đây? Năm nay huấn luyện sao lại nghiêm khắc thế này…” Một người bạn cùng phòng thở dài.
“Đúng vậy!” Một người khác ngồi dậy, ló đầu nhìn xuống giường dưới: “Lạc Tấc, cậu có bí quyết gì không, chỉ bọn tôi với?”
“Cậu ấy ngủ rồi.” Từ Lệ Lệ vừa bước vào phòng, cả người mệt mỏi rã rời. “Các cậu không biết Lạc Tấc ngày nào cũng tự ép mình luyện tập thêm sao?”
“Ký túc xá chúng ta từ khi nào lại có người chăm chỉ vậy?”
“Từ năm nhất đến giờ, tôi thường xuyên gặp cậu ấy trong thư viện và phòng huấn luyện.” Từ Lệ Lệ cởi áo khoác.
“Các cậu cũng đọc thông báo của tổng đốc Hoắc rồi đúng không? Năm nay Đan Trạch sẽ không yên ổn đâu. Tôi khuyên các cậu nên nhân cơ hội này mà rèn luyện đi.”
Nói xong, cô chẳng thèm quan tâm hai người kia có phản ứng gì, lập tức đi vào phòng tắm.
3 giờ sáng, đúng vào lúc ngủ say nhất.
Tiếng còi tập hợp khẩn cấp vang lên phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
Lạc Tấc lập tức mở bừng mắt, đánh thức ba người còn lại. Cô sửa soạn trang phục với tốc độ nhanh chóng rồi lao ra ngoài.
Từ Lệ Lệ kinh ngạc trước tốc độ của cô, vừa mặc quần áo vừa vội vàng chạy theo.
Đợi đến khi người cuối cùng đứng vào hàng, Kê Tiến bấm đồng hồ bấm giờ, sắc mặt lạnh như băng.
“5 phút 37 giây! Các anh chị biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là nếu trên chiến trường, các anh chị đã chết rồi! Khi kẻ địch tập kích bất ngờ, chúng sẽ không cho các anh chị đến một phút để phản ứng đâu!”
“Người đến cuối cùng, bước ra khỏi hàng!”
Từ trong đám đông, một cô gái lúng túng bước ra. Mặt cô gái đỏ bừng, mồ hôi túa ra đầy trán trông vô cùng căng thẳng.
“Tại sao lại đến trễ như vậy?” Kê Tiến quát lớn.
“Em…”
“Không ai dạy cô trước khi nói chuyện phải xin báo cáo sao?”
Cô gái run rẩy: “Báo cáo, em… em ngủ quên…”
You cannot copy content of this page
Bình luận