Hành Trình Từ Sinh Viên Quân Sự Đến Chỉ Huy Số Một Vũ Trụ

Chương 10

Chương trước

Chương sau

Các sinh viên khoa Cơ giáp chiến đấu là những người phản ứng nhanh nhất, từng người một nắm lấy thang dây nối tiếp nhau leo lên.

Nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Những sinh viên xếp hàng phía trước khi sắp lên đến cửa khoang chiến hạm lập tức nhận được một màn “chào hỏi” vô cùng “thân thiết”.

Đám lính kỳ cựu không hề nương tay với những tân binh này, ra đòn cực kỳ tàn nhẫn. Một cú đá một người, sinh viên quân sự ngã xuống liên tiếp như bánh bao rơi vào nồi nước sôi.

Đây chính là màn ra oai phủ đầu của các huấn luyện viên.

Lạc Tấc lập tức nhận ra, đợt huấn luyện quân sự này sẽ không dễ dàng gì.

Đúng lúc này, đám đông xung quanh bỗng ồ lên kinh ngạc.

Một bóng người lao đến từ hướng nhà ăn với tốc độ cực nhanh, trên miệng vẫn còn ngậm một chiếc bánh bao. Cậu ta túm lấy một sợi thang dây của chiến hạm vận tải, giẫm lên những sinh viên đang leo phía trên nhanh chóng trèo lên cao!

Những người trên thang dây cố gắng kéo cậu ta xuống nhưng ngay cả mép áo của cậu ta cũng không chạm tới được.

Tại cửa khoang, ba huấn luyện viên đồng loạt ra tay, định cho tên nhóc kiêu ngạo này một bài học. Nhưng cậu ta lại linh hoạt khác thường, dễ dàng phá giải đòn tấn công của họ. Nhân lúc giao thủ, cậu ta tóm lấy cánh tay của một huấn luyện viên, lợi dụng sơ hở để luồn qua khoảng trống, nhảy vọt vào trong khoang tàu.

“Không hổ là Hoắc An, thân thủ quá đỉnh.” Từ Lệ Lệ cảm thán.

“Nếu Hoắc An tham gia giải đấu thì tốt rồi. Có cậu ta, chúng ta chắc chắn có thể giành vị trí thứ hai.”

“Thứ hai? Tôi nghĩ có thể tranh luôn hạng nhất ấy chứ!”

“Thật á? Cậu nghĩ có thể giành hạng nhất sao?”

“Anh bạn, chắc cậu chưa từng học chung với Hoắc An rồi. Trình độ điều khiển cơ giáp của cậu ta thậm chí có thể đánh bại cả giảng viên!”

“Không đùa chứ? Anh Hoắc chính là cấp siêu S đấy! Nhìn vào đội hình năm nay của Berkeley League mà xem, chỉ có Đan Trạch chúng ta là không có cấp siêu S thôi.”

“Còn đứng đó tám chuyện gì nữa?” Một huấn luyện viên chỉ vào đám sinh viên phía dưới, giọng điệu đầy bất mãn: “Ai là người lên tàu cuối cùng, đến sân huấn luyện sẽ bị phạt đeo trang bị nặng, bơi vũ trang 40km!”

Đám đông lập tức rên rỉ thảm thiết.

“Huấn luyện viên bắt đầu nương tay rồi, leo lên ngay đi!” Lạc Tấc đột nhiên hét lớn.

Từ Lệ Lệ giật mình.

Nghe Lạc Tấc nói, nhiều người không kịp suy nghĩ, theo bản năng lập tức tăng tốc leo lên. Áp lực dồn lên huấn luyện viên bất ngờ tăng mạnh.

Lợi dụng cơ hội, Lạc Tấc nhanh chóng nắm lấy một sợi thang dây gần nhất, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên trên.

Chẳng mấy chốc, cô đã đến được cửa khoang. Nhân lúc sợi thang dây lắc lư, cô bám chặt mép khoang, tận dụng lợi thế thân hình nhỏ gọn nhanh nhẹn lách vào trong!

Một loạt động tác mượt mà, lưu loát khiến đám người Từ Lệ Lệ sững sờ.

Căn cứ huấn luyện quân sự này được che giấu rất kỹ, nằm ở sâu trong núi, có diện tích cực kỳ rộng lớn, trực thuộc quân đội và chủ yếu được Học viện Quân sự Số Một Liên Minh sử dụng.

Lạc Tấc đã đoán đúng. Các huấn luyện viên chẳng có chút nhân nhượng nào.

Vừa đặt chân xuống đất, toàn bộ sinh viên lập tức bị yêu cầu đeo hành trang nặng bơi vũ trang 40km. Lý do? Vì họ là một tập thể.

Điều này khiến nhóm sinh viên khoa Xã hội học vô cùng khó chịu.

Trùng hợp làm sao, người lên tàu cuối cùng lại chính là một sinh viên năm nhất của khoa Xã hội học.

Cả một đám người đứng dưới dòng sông chảy xiết, toàn thân vũ trang đầy đủ ngập trong nước mặc cho dòng nước lạnh lẽo quét qua.

Những sinh viên thuộc các khoa khác không nhịn được mỉa mai:

“Khoa Xã hội học tốt nhất đừng nên tham gia huấn luyện quân sự làm gì, ai nấy đều yếu như gà con, lên chiến trường còn phải có người bảo vệ, thật nực cười!”

“Nói đúng lắm! Không hiểu cái khoa này tồn tại để làm gì. Chắc chỉ còn mỗi Học viện chúng ta còn giữ lại cái ngành này thôi…”

“Học cái này là để kiếm chồng nhà giàu đấy ha ha ha…”

Từ Lệ Lệ không nhịn được quát: “Các người đừng quá đáng!”

Thấy người lên tiếng là một cô gái, đám người kia lại càng chẳng nể nang:

“Chúng tôi quá đáng? Không phải vì mấy người mà tất cả mới bị phạt sao?”

“Lên chiến trường, các người chẳng phải vẫn phải nhờ đơn binh chúng tôi bảo vệ à? Có gì sai chứ?”

“Các người…” Từ Lệ Lệ còn định phản bác.

Nhưng Lạc Tấc đã giữ chặt cô lại: “Tiết kiệm sức đi. Quan trọng nhất bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ. Huấn luyện viên nói rồi, không hoàn thành thì khỏi có cơm tối.” 

Hết Chương 10.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page