Hành Trình Từ Sinh Viên Quân Sự Đến Chỉ Huy Số Một Vũ Trụ

Chương 3

Chương trước

Chương sau

Lạc Tấc nhảy xuống khỏi cơ giáp, chào theo nghi thức quân đội:

“Nguyện Đế Quốc Quang Huy trường tồn!”

Người đàn ông thoáng chấn động, lập tức đáp lễ:

“Nguyện Đế Quốc Quang Huy trường tồn!”

Lạc Tấc không chút do dự tháo huy chương trên ngực, vứt xuống đất rồi sải bước tiến vào tòa nhà hành chính.

“Tôi đã ẩn nấp tại hành tinh Vi Khắc hơn một tháng. Bây giờ tôi đã nắm được mật mã mở ra hệ thống trí não của hành tinh. Hiện tại, tôi đang thực thi nhiệm vụ.”

Người đàn ông sững lại: “Nhưng tôi không nhận được…”

“Thiếu tá!” Lạc Tấc dừng bước, quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, áp lực lan tỏa mạnh mẽ: “Tôi đang thực hiện nhiệm vụ tuyệt mật. Quân chính quy hiện đã bắt đầu sửa chữa tháp thông tin. Tôi yêu cầu anh lập tức ra quyết định!”

Người đàn ông lộ vẻ khó xử, liên tục liếc nhìn Lạc Tấc, dường như vẫn còn do dự.

Lạc Tấc không hề nhướng mày, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta.

[Chết tiệt, tôi vừa tra xét, trong lịch sử quân phản kháng thật sự có người tên Chu Linh!]

[Chuyện gì đang xảy ra với hoa khôi vậy! Cú bẻ lái này làm tôi trở tay không kịp!]

[Diễn xuất này! Nếu là tôi, chắc chắn cũng bị lừa!]

[#Bàn về tố chất cần có của một điệp viên quân sự cấp cao.]

[Cậu ấy mở miệng là thành bậc thầy lừa đảo luôn!]

“Được!” Người đàn ông cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Chu đội trưởng, mời đi lối này!”

Lạc Tấc liếc nhìn thông tin trên quang não: “Thiếu tá, theo tin tức từ tuyến liên lạc, còn ba phút nữa tháp thông tin sẽ hoạt động trở lại. Toàn bộ hậu quả của sự kiện đổ bộ lần này sẽ do anh chịu trách nhiệm. Tôi sẽ báo cáo lại đầy đủ.”

Mồ hôi túa ra trên trán người đàn ông chảy thành từng giọt lớn: “Chu đội trưởng, xin chỉ thị! Tôi nên làm gì?”

“Gọi người của tôi vào. Chỉ có họ mới có thể kích hoạt hệ thống trí não với tốc độ nhanh nhất.”

“Không nghe thấy Chu đội trưởng nói sao! Mau đưa người bên ngoài vào!”

Cứ như vậy, tiểu đội cơ giáp nhẹ nhàng tiến vào ngay giữa lòng quân địch mà không gặp trở ngại nào, thẳng hướng đến phòng điều khiển trí não của hành tinh.

Người đàn ông thoáng nghi hoặc: “Họ đang làm gì vậy?”

Những người vừa bước vào đang lần lượt đặt từng chiếc hộp đen nhỏ dọc theo lối đi.

Lạc Tấc lạnh giọng đáp: “Thiếu tá, anh nghĩ có mật mã là có thể làm gì cũng được sao? Không chuẩn bị trước thì làm sao đảm bảo trí não sẽ nằm trong tay chúng ta?”

“Đúng, đúng! Cô nói đúng.”

Cuối cùng, cả đội tiến đến trước cửa phòng điều khiển trung tâm.

Giọng nói máy móc của trí não vang lên: “Vui lòng nhập mật mã của hành tinh.”

Lạc Tấc nói: “Mọi thứ đã sẵn sàng, còn đứng đó làm gì?”

Sắc mặt thiếu tá đột nhiên biến đổi, anh ta lập tức rút súng từ thắt lưng.

Nhưng Lạc Tấc đã đề phòng từ trước, cô tung một cú đá mạnh hất văng khẩu súng đi.

Ngay lập tức, một cơ giáp lao đến nhanh chóng bế cô lên rồi phóng thẳng lên trời.

Những cơ giáp còn lại cũng lập tức tăng tốc tối đa bay về những hướng khác nhau.

Cùng lúc đó, một quả đạn đạo mini được phóng đi từ sân thượng phía xa lao thẳng về phía tòa nhà hành chính!

Đầu đạn xuyên qua cửa sổ, rơi xuống khu vực xung quanh phòng điều khiển trung tâm. Khi va chạm với những hộp năng lượng đen đã được đặt sẵn trước đó, nó lập tức phát nổ, bùng lên ngọn lửa dữ dội.

Vừa rời khỏi tòa nhà, Lạc Tấc liền nhảy xuống khỏi vai cơ giáp.

Cô nhặt lấy chiếc huân chương bị vứt dưới đất, nhẹ nhàng lau chùi rồi đưa lên môi, khẽ đặt một nụ hôn.

“Ầm!”

Sau lưng cô, giữa màn lửa rực cháy, tòa nhà hành chính sụp đổ trong tiếng nổ long trời lở đất.

Trên màn hình trung tâm, ngay bên cạnh tên của Lạc Tấc, một biểu tượng “S+” chói mắt hiện lên.

[Đây là lần đầu tiên tôi biết, hóa ra còn có cấp đánh giá S+…]

[Tim tôi không chịu nổi, sao có thể ngầu đến vậy!]

[Ngoài câu “quá đỉnh” ra, tôi không biết nói gì nữa!]

[Đây chính là truyền thuyết “đi hai mét, tạo hai mươi màn hoành tráng” sao?]

[Kiểm tra học phần kết thúc. Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ với thành tích xuất sắc, đạt được đánh giá cấp S+. Xin hãy tiếp tục cố gắng!]

Chưa kịp suy nghĩ về ý nghĩa của thông báo này, trước mắt Lạc Tấc đột nhiên tối sầm.

Khi mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.

Đây là một phòng học rộng lớn với tông màu trắng thuần mang phong cách công nghệ tương lai. Hầu hết vật liệu được sử dụng là hợp kim nhẹ thân thiện với môi trường cùng với hệ thống chiếu sáng tuyến tính hiện đại.

Cô chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi khoang sinh học số 009.

“Lạc Tấc, cậu thật lợi hại! Cấp S+ đấy! Chắc chắn là một bài kiểm tra kinh điển rồi!”

Một cô gái đeo kính chạy tới, khuôn mặt lấm tấm tàn nhang vì phấn khích mà trở nên rạng rỡ hơn hẳn.

Hết Chương 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page