Chương 1
01/07/2025
Chương 2
01/07/2025
Chương 3
01/07/2025
Chương 4
01/07/2025
Chương 5
01/07/2025
Chương 6
01/07/2025
Chương 7
01/07/2025
Chương 8
01/07/2025
Chương 9
01/07/2025
Chương 10
01/07/2025
Chương 11
01/07/2025
Chương 12
01/07/2025
Chương 13
01/07/2025
Chương 14
01/07/2025
Chương 15
01/07/2025
Chương 16
01/07/2025
Chương 17
01/07/2025
Chương 18
01/07/2025
Chương 19
01/07/2025
Chương 20
01/07/2025
Chương 21
01/07/2025
Chương 22
01/07/2025
Chương 23
01/07/2025
Chương 24
01/07/2025
Chương 25
01/07/2025
Chương 26
01/07/2025
Chương 27
01/07/2025
Chương 28
01/07/2025
Chương 29
01/07/2025
Chương 30
01/07/2025
Học viện Quân sự Số Một Liên Minh, tòa nhà khoa Xã hội học.
Hình ảnh của Lạc Tấc xuất hiện trên màn hình chiếu lớn nhất ở trung tâm khiến đám sinh viên bên dưới bàn tán sôi nổi.
[Ai có thể nói cho tôi biết, hoa khôi của khoa đang làm gì không?]
[Hoàn thành máy nhiễu điện từ rồi phóng lên chẳng phải là kết thúc bài kiểm tra sao? Với tốc độ này, cậu ấy chắc chắn đạt đánh giá cấp A!]
[Mới nghỉ hè một thời gian, xin hỏi các bạn học của tôi đã trải qua chuyện gì vậy? Sao cậu ấy có thể giải bài nhanh đến thế!]
[Mau nhìn đi! Hoa khôi đi ra ngoài rồi!]
[Tôi hoa mắt rồi sao? Kiểm tra còn có thể làm thế này? Mở bản đồ à?]
Lạc Tấc bước vào thang máy đi lên mặt đất. Đường phố vắng tanh không một bóng người, chỉ còn tiếng gầm rú, tiếng súng, tiếng nổ vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Xác định phương hướng xong, cô lập tức lao nhanh về phía tòa nhà hành chính trung tâm.
Dần dần, hơi thở của cô bắt đầu trở nên dồn dập, lồng ngực nóng rát và đau nhức.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô mới chỉ chạy có năm cây số, với thể lực của mình, không thể nào đã kiệt sức đến mức này được.
Bỗng nhiên, tai cô khẽ động, đó là âm thanh của một cỗ máy cỡ lớn đang di chuyển trên mặt đất.
Lạc Tấc lập tức rẽ trái lao nhanh về phía bên kia.
Ngay sau đó, một đội cơ giáp xuất hiện trước mặt cô, ánh hoàng hôn phản chiếu trên lớp giáp kim loại lạnh lẽo của chúng.
Cô vẫy tay ra hiệu với họ nhưng hoàn toàn bị phớt lờ. Những đôi chân máy móc cứng cáp, sắc bén sải bước ngay trước mặt cô không hề có ý định dừng lại.
Lạc Tấc lập tức tăng tốc, mượn lực từ hàng cây ven đường, tung người nhảy vọt lên không, đáp xuống ngay trước đội cơ giáp.
Đội hình lập tức dừng lại.
Khẩu pháo khổng lồ nhắm thẳng vào cô, đầu nòng xoay tròn, ánh sáng xanh lam lóe lên.
Sắp khai hỏa!
Lạc Tấc lập tức giơ hai tay lên, giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường: “Tôi là sĩ quan chỉ huy do cấp trên cử đến, hãy để tôi cùng các anh ra tiền tuyến!”
Chiếc cơ giáp dẫn đầu trầm mặc một lúc, sau khi xác nhận thân phận quân chính quy của cô liền gật đầu đồng ý.
Thân hình khổng lồ của cỗ máy từ từ hạ thấp, một cánh tay cơ khí vươn ra trước mặt cô.
Lạc Tấc nhẹ nhàng nhảy lên, đứng vững trên bàn tay máy móc, sau đó được nâng lên đầu vai của cơ giáp, cùng cả đội tiếp tục tiến lên.
Cô đã đặt cược đúng!
Trong chiến tranh mặt đất, không bao giờ thiếu sĩ quan chỉ huy.
Chi phí đào tạo một sĩ quan chỉ huy vô cùng cao, hầu hết đều được phân về các chiến hạm lớn. Những người còn lưu lại trên chiến trường mặt đất chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lạc Tấc đặt một tay lên phần đầu cơ giáp, giọng điệu mạnh mẽ đầy uy quyền: “Nghe lệnh tôi! Đội cơ giáp lập tức di chuyển về phía tòa nhà hành chính!”
Dưới sự chỉ huy của Lạc Tấc, tốc độ của tiểu đội cơ giáp nhanh chóng tăng lên.
Cô nhận ra đây là một đội ngũ tạm thời được tạo thành từ các cơ giáp cấp B, không thuộc biên chế, không có chỉ huy chính thức, ngay cả nguồn năng lượng cũng vô cùng hạn chế.
Nói thẳng ra, đây chỉ là một nhóm quân ô hợp.
Sau khi xác định rõ tình hình, Lạc Tấc lập tức điều chỉnh lộ trình, đi vòng đến một siêu thị lớn và thu gom toàn bộ nguồn năng lượng có thể tìm được.
“Đây không phải nguồn năng lượng chuyên dụng cho cơ giáp, không trụ được lâu đâu.” Một người cảm thán.
Lạc Tấc nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, nguồn năng lượng này không phải để cho anh dùng.”
Bất ngờ, cô giơ nắm tay lên cao ra hiệu dừng lại.
Tiểu đội cơ giáp đồng loạt dừng bước.
Trên màn hình hiển thị từ mũ giáp, hình ảnh từ xa cho thấy hai đội quân phản kháng đang trấn giữ lối vào tòa nhà hành chính, một nhóm phía trước, một nhóm phía sau, canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Chiếc mũ giáp mà cô đang đội là loại cao cấp, không chỉ có hệ thống định vị hỗ trợ mà còn tích hợp ống nhòm, chức năng vô cùng mạnh mẽ.
Lạc Tấc hạ chiếc balo mang theo trên lưng, lấy ra hệ thống đạn đạo mini và điều chỉnh vị trí.
Cô đứng dậy, tràn đầy tự tin, ra lệnh: “Xuất phát!”
Đội cơ giáp ban đầu đang đi bộ để tiết kiệm năng lượng lập tức bật hệ thống đẩy, bay thẳng về phía mục tiêu.
“Đừng có chần chừ, tư thế phải thật khí thế cho tôi!” Lạc Tấc lớn tiếng quát.
“Người nào!”
Còn chưa kịp tiếp cận, quân phản kháng đã giương súng nhắm thẳng vào họ.
Đội cơ giáp lập tức xếp thành một hàng ngang lơ lửng giữa không trung.
Lạc Tấc đứng vững trên vai một cỗ cơ giáp, ánh mắt nghiêm nghị: “Hạ súng xuống!”
Khí thế của cô quá mức áp đảo khiến đám quân phản kháng sững người, tạm thời chưa dám nổ súng.
Cô ra hiệu cho cơ giáp đáp xuống đất, sau đó trầm giọng nói: “Tôi là Chu Linh, đội trưởng đội tình báo thuộc trung đoàn 258, sư đoàn 17, quân đoàn 3 thuộc quân phản kháng Hoàng Gia. Những người này đều là thuộc cấp của tôi tại hành tinh Vi Khắc.”
Từ phía quân phản kháng, một người đàn ông bước ra, đánh giá bộ quân phục trên người cô rồi trầm giọng hỏi: “Thì ra là Chu đội trưởng. Sao cô lại có mặt ở đây?”
You cannot copy content of this page
Bình luận