Trình Lỵ cố gắng nhịn cơn đau đầu như muốn nổ tung, trong đầu cô tràn ngập một mớ ký ức xa lạ. Trong cơn mơ hồ, những âm thanh ồn ào xung quanh không ngừng vang lên.
“Bốp—!”
Cô giơ tay tát mạnh vào mặt người trước mặt, bàn tay run lên vì đau rát.
Cả thế giới bỗng chốc im lặng.
“Con tiện nhân! Mày dám đánh tao?! Tao đánh chết mày!”
Giọng nữ chói tai vang lên lần nữa, lần này chứa đầy căm phẫn, hận không thể ăn tươi nuốt sống Trình Lỵ.
Lại một tiếng “bốp” vang lên, cây gậy gỗ vung mạnh cắt qua không khí, mang theo âm thanh vù vù, cuối cùng đập mạnh vào thân cây bên cạnh.
“Đánh đi! Tao sợ ai chứ! Dù sao cũng đến nước này rồi, chết thì cùng chết! Đánh đi!”
Cơn giận bộc phát đột ngột của Trình Lỵ khiến những người xung quanh đều hoảng sợ. Không ai ngờ một người trước giờ luôn rụt rè như chim cút, giờ lại gào lên như một con hổ cái điên cuồng.
Trông cô lúc này chẳng khác gì kẻ liều mạng, sẵn sàng đánh đổi tất cả.
“Mày điên rồi! Đồ con tiện nhân, tao sợ mày chắc?!”
Cây gậy còn chưa kịp giáng xuống người cô gái cao gầy đối diện, đã bị ả ta chụp lấy một cách dứt khoát.
Thân thể nguyên chủ này quá yếu, hoàn toàn không giật lại được cây gậy.
Trình Lỵ dứt khoát buông tay, lao tới ôm chặt eo đối phương, dùng hết sức đẩy cả hai về phía con sông nhỏ phía sau!
“Chết đi! Cùng chết hết đi! Không phải muốn dìm tao xuống sông sao?! Vậy thì chết cùng nhau đi!”
Người nào mà chẳng điên? Đã điên thì ngay cả bản thân cũng dám giết!
Hành động bất ngờ của cô khiến kẻ kia không kịp phản ứng. Cây gậy đang giằng co trong tay, cộng với lực đẩy mạnh mẽ, làm cả hai mất đà ngã ngửa xuống nước.
“Cứu mạng! Tao không biết bơi! Cứu… ọc ọc ọc…”
Trần Kim Hoa hoảng loạn vẫy vùng trong nước, miệng không ngừng sặc sụa, nuốt vào không ít nước sông.
Cô ta hoảng loạn, nhưng Trình Lỵ thì không.
Cô giả vờ vùng vẫy theo, nước bắn tung tóe xung quanh. Nhưng thực tế… cô chính là nhà vô địch bơi lội của hội thao khu chung cư (dù chỉ có hai người tham gia).
“Tao không muốn sống nữa! Chồng chết, tao bị vu oan ngoại tình! Chẳng qua là nhắm vào tiền trợ cấp thôi chứ gì! Chúng mày ép tao đến bước đường cùng, vậy thì cùng chết hết đi! Tới mà nói chuyện với hồn ma của chồng tao đi!”
Đám người hóng chuyện xung quanh lúc này mới hoàn hồn, ai nấy đều hoảng sợ trước cảnh tượng trước mắt. Cô dâu mới của nhà họ Tô, chẳng lẽ thực sự không cần mạng nữa sao?!
“Cứu người! Mau cứu người! Có người chết đuối kìa!”
Không biết từ lúc nào, trưởng thôn đã chạy tới. Ông ta vừa quát lên, đám đông mới sực tỉnh, vội vàng chạy đến kéo người lên.
Lúc này, Trần Kim Hoa đã bị sặc nước đến mức không còn sức để vùng vẫy. May mà Trình Lỵ có chừng mực, để cô ta uống đủ rồi mới giả vờ đẩy một cái, khiến những người trên bờ kịp kéo ả lên.
Trần Kim Hoa vừa thoát khỏi quỷ môn quan, cả người mềm nhũn, nằm lả trên đất, nước từ miệng vẫn không ngừng trào ra, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Các người cứu tôi làm gì! Cứ để tôi chết đi! Chồng tôi vừa mất, cả nhà hắn đã đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà! Đã thế còn vu oan tôi ngoại tình, chẳng qua chỉ là muốn cướp số tiền trợ cấp mà thôi! Trời ơi, các người muốn ép tôi đến đường chết sao?! Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa!”
Bị kéo lên khỏi mặt đất, Trình Lỵ ngồi bệt xuống và bắt đầu khóc òa. Nhưng không chỉ khóc, cô còn thuận tiện kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối một cách rõ ràng.
Giờ thì tất cả mọi người đều đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Những người vừa bị đại tẩu nhà họ Tô gọi đến để bắt gian cũng sững sờ, không ngờ chuyện lại có thêm một tầng ẩn tình như vậy.
“Mày là cái loại đàn bà lẳng lơ, còn dám ăn nói linh tinh gì nữa hả? Tao xé nát cái miệng mày ra bây giờ! Chính mày không biết giữ mình, tìm đường khác rồi bị bắt tại trận, còn dám bịa đặt sao?”
Người đứng bên cạnh, Ngô Thúy Hoa, vội vã chống nạnh quát lên.
Bà ta chính là mẹ của người chồng đã mất của Trình Lỵ – cũng chính là người đã chiếm lấy tiền trợ cấp của cô.
Trình Lỵ đưa tay lau nước mắt, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào bà ta, khiến Ngô Thúy Hoa bất giác lạnh sống lưng.
“Bà dám nói không phải bà đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà? Bà dám nói tiền trợ cấp của chồng tôi không phải do bà lấy? Ha! Dù sao tôi cũng chẳng muốn sống nữa, một mạng đổi lấy mạng của hai người, đáng giá!”
Nói rồi, cô chộp lấy cái liềm không biết ai để trong giỏ trúc bên cạnh, điên cuồng lao về phía Ngô Thúy Hoa.
Dù ngày thường Ngô Thúy Hoa có ngang ngược thế nào đi chăng nữa thì đối đầu với một kẻ liều mạng, bà ta cũng không thể cãi lại nổi. Hoảng sợ đến mức chân nọ vấp chân kia, bà ta ngã ngồi xuống đất.
“Đủ rồi! Tất cả dừng tay cho tôi!”
Tiếng quát của trưởng thôn vang lên, lập tức khiến đám đông yên lặng. Ông ta giận dữ liếc nhìn vợ chồng Tô lão Tam, trong lòng cũng rõ mười mươi vợ chồng này là hạng người gì. Suốt bao năm qua, ai mà chẳng biết họ luôn bất mãn với Tô Tùng Niên. Nếu chuyện này là thật, thì họ chắc chắn làm ra được.
“Vợ của Tùng Niên, bỏ liềm xuống! Lúc nào cũng đánh đánh giết giết, ra cái thể thống gì?”
Trình Lỵ ném cái liềm đi, hít sâu một hơi, giả vờ tỏ ra mạnh mẽ rồi nhìn thẳng vào trưởng thôn.
“Trưởng thôn, ông viết giúp tôi một bức thư giới thiệu đi! Tôi muốn đến đơn vị của chồng tôi hỏi rõ. Người chết rồi, chẳng lẽ còn muốn mang cả mẹ con tôi chôn cùng sao? Chẳng lẽ đó là cách mà cấp trên đối xử với gia đình liệt sĩ sao?”
Không ai ngờ Trình Lỵ lại chơi chiêu này. Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, thì người ngoài sẽ nghĩ sao về ngôi làng này? Sẽ nghĩ sao về ông ta – trưởng thôn? Đừng nói đến danh hiệu thôn tiên tiến, ngay cả cái ghế trưởng thôn này cũng có thể bay mất!
“Đang yên đang lành đi gây phiền phức cho người ta làm gì! Cô là vợ liệt sĩ, Đại Cường chúng nó là trẻ mồ côi của anh hùng, có khó khăn gì thì tôi, trưởng thôn vẫn có thể làm chủ!”
“Tôi chỉ muốn có lại tiền trợ cấp của chồng tôi!”
“Không đời nào! Đừng có mơ!” Ngô Thúy Hoa hét lên. Tiền đã vào túi bà ta, làm gì có chuyện chịu nhả ra!
Trình Lỵ quay đầu nhìn chằm chằm vào bà ta, ánh mắt sắc bén: “Trưởng thôn, ông viết thư giới thiệu cho tôi đi! Nếu không, tôi giết cả nhà họ! Không để tôi sống thì họ cũng đừng mong sống!”
Mọi người đều sững sờ. Quả thật, cô ấy đã bị ép đến đường cùng rồi. Đúng là con thỏ bị dồn vào góc cũng sẽ cắn người!
“Góa phụ và trẻ con thì dễ dàng gì chứ.”
“Đúng vậy, còn ba đứa nhỏ nữa, thằng Út còn nhỏ xíu!”
“Khổ thân quá!”
“Đúng là ép người đến chết mà!”
Những lời bàn tán vang lên, khiến sắc mặt Ngô Thúy Hoa lúc đỏ lúc tím. Bà ta vừa định mắng lại thì trưởng thôn đã lên tiếng.
“Đủ rồi! Lão Tam, trả tiền trợ cấp của Tùng Niên lại cho vợ cậu ấy!”
“Dựa vào cái gì?”
Muốn lấy tiền của Ngô Thúy Hoa chẳng khác nào muốn lấy mạng bà ta: “Tôi vẫn là mẹ nó đây! Tôi nuôi nó lớn thế này, dễ dàng lắm chắc? Sao tôi lại không được lấy số tiền này chứ!”
“Vậy thì chia theo đầu người, cả đồ đạc của Tùng Niên cũng phải trả lại! Tôi và Tùng Niên đã có dấu xác nhận kết hôn, là vợ chồng được nhà nước công nhận, không thể nào bà chỉ nói một câu đuổi tôi đi là xong chuyện được!”
Không ngờ Trình Lỵ không chỉ muốn tiền trợ cấp mà còn muốn chia tài sản, muốn phân nhà!
Không chỉ Ngô Thúy Hoa phản đối, mà ngay cả Trần Kim Hoa cũng từ dưới đất bò dậy, chuẩn bị tham chiến.
“Tôi thấy hợp lý.” Trưởng thôn rít một hơi thuốc lào, nhìn chằm chằm hai mẹ chồng – nàng dâu, “Hoặc là chia đều tiền trợ cấp cho vợ con của Tùng Niên, hoặc là mỗi ngày chia một nửa công điểm của các người cho họ!”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Trà Trà
Truyện tiềm năng mới lạ ❤️❤️❤️❤️❤️
3 tuần
Tiểu Minh Mê Đọc Truyện
Mới đọc thấy hay rồi đó. Hóng ra chương mới
3 tuần
kratos01
Chào mừng truyện mới <3 <3 <3
3 tuần