Danh sách chương

“Em không ngờ anh lại đục lỗ trên đó đấy.”

 

“Trên đâu?” 

 

Tôi cúi xuống, lục lọi trong túi một hồi, cuối cùng lấy ra que thử thai đưa cho anh.

 

Phó Kinh liếc qua một cái, ánh mắt bỗng dính chặt lại, biểu cảm bình tĩnh nứt toác thành từng mảnh.

 

Anh nhìn chằm chằm vào hai vạch đỏ tươi trên que thử, rơi vào im lặng, sau một hồi, giọng nói khàn khàn.

 

“Thật sao?”

 

Vài phút sau, tiếng thảo luận giữa tôi và Phó Kinh vang lên bên bờ sông.

 

“Anh không làm, chẳng lẽ là do em làm?” 

 

Tôi tức giận đến đỏ mặt.

 

Phó Kinh làm dịu giọng đi, ôm lấy nắm đấm của tôi.

 

“Được, chúng ta không bàn về chuyện này, con, em có muốn giữ không?”

 

Tôi la lên.

 

“Anh dám làm mà không dám nhận à?!”

 

“……”

 

“Đồ khốn!”

 

“Anh muốn.”

 

“Em không sinh cho anh đâu.”

 

“………”

 

Sau một hồi thuyết phục, tôi bị Phó Kinh kéo trở lại khách sạn.

 

Đêm đó nằm bên cạnh gối của anh, tôi bắt đầu lẩm bẩm.

 

“Em không làm, anh cũng không làm, chắc không phải do chất lượng sản phẩm của nhà sản xuấ chứt.”

 

Phó Kinh nghe phân tích của tôi, thì không nói một lời.

 

Tôi tiếp tục.

 

“Toàn là thương hiệu lớn, không thể nào, vậy nguyên nhân sẽ là gì.”

 

Tôi bỗng dừng lại, nhận ra có một khả năng khác.

 

Có kẻ thứ ba.

 

Phó Kinh ngẩng đầu, ánh mắt u ám bỗng sắc bén, giọng điệu nhẹ nhàng.

 

“Em nhất định phải ép anh nghĩ về phía này sao?”

 

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, anh cau mày, kéo tôi lại và ôm thật chặt.

 

“Một số biện pháp không phải là an toàn tuyệt đối, em nên im lặng một lát.”

 

Khi không gian trở nên yên tĩnh, cảm giác mệt mỏi do chênh lệch múi giờ mới dần tràn đến.

 

Ngay trước khi ngủ, tôi bỗng nhớ ra chuyện quan trọng, lật người ngồi dậy, giận dữ nói.

 

“Bạch Xảo Xảo nói anh đang làm bánh cho cô ta.”

 

Phó Kinh mệt mỏi thở dài.

 

“Giang Thiển, anh không biết làm bánh, anh nhớ em không thích bất cứ thứ gì có kem.”

 

“Sao anh biết?” 

 

Dưới ánh mắt sáng rực của tôi, Phó Kinh mở mắt, nhìn tôi.

 

“Hồi cấp ba em đi chợ đã nói với anh rồi.”

 

Tôi nghiêm túc tính toán, Phó Kinh lớn hơn tôi năm tuổi. 

 

Khi tôi mới lên lớp 10, anh ấy đã học đại học ngay trường bên cạnh. 

 

“Wow.” 

 

“Em wow cái gì?” 

 

Tôi tựa vào ngực anh, vuốt một lọn tóc của anh.

 

“Hóa ra anh đã thầm mến em từ sớm như vậy.”

 

Thật ra, có lẽ chúng tôi đã quen biết nhau từ thời đó. 

 

Ba tôi muốn tôi thi vào trường đại học gần nhà, tôi đã tìm hiểu về những sinh viên giỏi của các khóa trước.

 

Thậm chí còn lấy được số QQ của Phó Kinh từ danh bạ trường, và đã ẩn danh hỏi anh ấy về bài toán.

 

Bí mật này tôi chưa từng nói với ai, nhưng có vẻ như anh ấy đã biết rồi. 

 

Phó Kinh dường như hiểu sự nghi hoặc của tôi, anh thở dài, kéo tôi vào chăn.

 

“Nick phụ của em luôn like bài của nick chính.”

 

Nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của tôi, anh chịu thua, nhắm mắt lại, xoa đầu tôi.

 

“Ngoan, đừng suy nghĩ quá nhiều, không hiểu thì đi ngủ sớm đi.”

 

Ngay trước khi ngủ, tôi lại bắt đầu cằn nhằn.

 

“Anh đổi chủ đề kìa, chúng ta đang nói về bánh kem, ảnh của Bạch Xảo Xảo từ đâu ra?” 

 

“Không biết.” 

 

“Là AI ghép à?”

 

“Ồ, có thể đấy.”

 

“Anh không được lừa em đâu đấy…”

 

“Haiz, ngủ đi, đã có người đi xử lý rồi.”

 

Những ngày tiếp theo, tôi bị trói chặt bên cạnh Phó Kinh, không thể đi đâu.

 

Anh ấy làm ăn, tôi phải theo cùng.

 

Thăm viếng công ty, tôi cũng phải đi theo.

 

Câu nói tôi nghe nhiều nhất là.

 

“Vợ tôi đang mang thai.”

 

Khi anh ấy nói câu đó, gương mặt không hề biểu lộ gì, chỉ đợi đối phương tỏ vẻ ngạc nhiên.

 

“Chúc mừng!”

 

Anh ấy lại mỉm cười nhẹ, đáp lại.

 

“Cảm ơn.”

 

Một tuần sau, buổi tối, tôi tựa vào bàn, cùng Phó Kinh mở cuộc họp qua video.

 

Tôi đang buồn ngủ li bì, bỗng nhiên điện thoại rung điên cuồng.

 

Nhấc máy lên, tiếng khóc của Bạch Xảo Xảo vang lên.

 

“Chị ơi, chị cứu em với!”

 

Tôi nhăn mặt.

 

“Tôi không cứu cô đâu, kẻ lừa đảo.”

 

Nói xong tôi cúp máy.

 

Phó Kinh nhìn tôi bằng ánh mắt thắc mắc.

 

Tôi cho anh ấy xem lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, mới nói được vài câu, Bạch Xảo Xảo lại gọi vào.

 

“Cô phiền quá đi.”

 

Lần này giọng nói của Bạch Xảo Xảo vô cùng sợ hãi.

 

“Ai đó có thể cứu tôi không…”

 

Tiếng khóc lẫn lộn với tiếng roi vả và tiếng thét thảm thiết.

 

Tôi và Phó Kinh nhìn nhau, nhận ra tình hình không ổn.

 

Phó Kinh chấm dứt cuộc họp video, lấy áo khoác bên cạnh khoác lên người tôi, nắm lấy tay tôi và dẫn ra ngoài.

 

“Anh biết cô ta ở đâu không?”

 

“Không biết.” 

 

Phó Kinh điều chỉnh mũ của tôi.

 

“Anh sẽ báo cảnh sát.”

 

Khi cảnh sát tìm thấy Bạch Xảo Xảo, cô ta nằm trong một căn hộ xa hoa, người đầy vết thương.

 

Thấy tôi, cô ta lao tới ôm chầm lấy và khóc nức nở.

 

Mái tóc đen mượt mà trước kia giờ trở thành một đống rối.

 

“Cảm ơn, cảm ơn chị.”

Bác sĩ đã kiểm tra cô ấy kỹ càng, ngoài những thương tích bên ngoài, một số bộ phận còn có dấu hiệu bị xâm phạm, nhưng may mắn là cô ta đã phản kháng quyết liệt, không để cho đối phương thành công.

Hết Chương 8.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page