Danh sách chương

“Tôi hận anh.”

 

Vẻ mặt Phó Kinh cứng đờ, anh nhíu mắt.

 

“Em nói lại lần nữa?”

 

“Tôi hận anh.”

 

Anh bật cười tức giận.

 

“Chỉ vì anh không cho em tìm người khác sao? Em có lý chút được không?”

 

Anh nhẹ nhàng kéo một cái, tôi như một đống bùn nhão, ngã vào lòng Phó Kinh.

 

Anh vuốt tóc tôi, nhẹ giọng nói.

 

“Giang Thiển, chỉ cần anh còn sống, em đừng bao giờ mơ đến chuyện đó.”

 

Tôi bị Phó Kinh dùng vũ lực đưa về căn hộ, bắt tắm rửa, và ôm ngủ.

 

Trong giấc mơ, Phó Kinh và Bạch Xảo Xảo nắm tay nhau, đứng cùng nhau, nói rằng người không được yêu mới là kẻ thứ ba.

 

Khi mở mắt, trời đã sáng, bóng dáng Phó Kinh đã không còn.

 

Cơn đau đầu do dư âm của rượu khiến tôi đau đớn, tôi với hai quầng thâm lớn dưới mắt, đi giao bản kịch bản đã được sửa đổi.

 

Vườn hoa trời mênh mông, thưa thớt bóng người.

 

Nơi xa xa, tiếng Bạch Xảo Xảo đứt quãng vọng vào tai tôi.

 

“Ngài Phó đối xử với tôi rất tốt, việc tôi không muốn làm là ngài ấy không ép, mỗi năm đều cùng tôi chúc mừng sinh nhật.”

 

Đám người xung quanh cười ha hả.

 

“Ồ, có ngài ấy nâng đỡ, sớm muộn gì cô cũng sẽ nổi tiếng.”

 

Bạch Xảo Xảo khẽ cười.

 

“Ừm, tôi biết, trong lòng ngài ấy có tôi, cứ chờ chút đi, ngài ấy vẫn còn hôn thê mà.”

 

Mấy phút sau, tôi chặn cô ta ở góc vườn.

 

Nàng ngạc nhiên một lát rồi mỉm cười nhạt.

 

“Chị gái, sao chị lại đến đây?”

 

Tôi nghiêm mặt.

 

“Có phải cô đã biết tôi là ai từ trước rồi không?”

 

Bạch Xảo Xảo khựng lại, nụ cười dần tắt.

 

“Ân cần hỏi han, cũng là để giảm bớt cảnh giác của tôi sao?”

 

Cô ta im lặng, mãi sau mới nói.

 

“Xin lỗi.”

 

Tôi nén giận, mắt cay cay.

 

“Nêu giá đi, cô muốn bao nhiêu để rời xa anh ấy?”

 

“Em nghĩ chị hiểu nhầm rồi.”

 

Tôi nói nhanh.

 

“Hai triệu, hay bốn triệu, cô nói đi, tôi đều có thể trả.”

 

Bạch Xảo Xảo nghiêm mặt, giọng lạnh lùng.

 

“Tôi muốn gặp ngài Phó, cô không biết gì về quá khứ của chúng tôi, thì có tư cách gì chỉ trích tôi?”

 

Tôi im lặng, không muốn để tâm đến cô ta, rồi quay người bỏ đi.

 

Chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng thét chói tai.

 

Bạch Xảo Xảo đùng một cái va vào ngực tôi, chiếc khóa áo sơ mi của tôi vừa vặn kẹp chặt lấy tóc cô ta.

 

Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng, cô ta xắn tay áo, nắm lấy tóc tôi và bắt đầu ẩu đả.

 

Chúng tôi gây ra tiếng động khiến mọi người xung quanh chú ý.

 

Nửa giờ sau, tôi và Bạch Xảo Xảo đều được đưa đến bệnh viện.

 

Cánh tay Bạch Xảo Xảo bị cào ra một vết thương nhẹ, còn tôi thì bị thương ở mặt.

 

Tóc của cả hai chúng tôi đều rối bù.

 

Mắt cá chân tôi còn bị trầy xước do va chạm vào đá, đang chảy máu không ngừng.

 

Do vết thương của tôi khá nghiêm trọng, tôi được ưu tiên đưa vào phòng làm sạch vết thương.

 

Sau khi làm sạch vết thương, bác sĩ dìu tôi ra ngoài, vừa mở cửa, tôi thấy Phó Kinh đang đứng quay lưng về phía tôi trước mặt Bạch Xảo Xảo.

 

Anh cao lớn, vai đầy nước mưa, dường như chưa kịp mở ô.

 

Có lẽ anh vội vã đến đây.

 

“Ngài Phó, chẳng qua là liên hôn thương mại, cô ta có tư cách gì mà quản chuyện riêng của ngài?”

 

Bạch Xảo Xảo che vết thương trên cánh tay, cảm xúc kích động, nước mắt không ngừng rơi xuống.

 

 “Tôi không muốn thấy cô ta nữa.”

 

Tiếng mở cửa làm Phó Kinh chú ý.

 

Tôi đứng khập khiễng bên cửa phòng.

 

Phó Kinh quay lại, Bạch Xảo Xảo bị anh che chắn phía sau.

 

Anh lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đen thẳm, khuôn mặt thường ngày đối xử với tôi còn khá ôn hòa nay không còn chút nụ cười nào.

 

“Em có điều gì muốn nói không?”

 

Tôi nâng mặt, yên lặng đối đầu với anh vài giây, bỗng dưng lao về phía Bạch Xảo Xảo.

 

“Vô sỉ! Lừa tình!”

 

Lúc đầu Bạch Xảo Xảo sửng sốt, cô ta không ngờ tôi dám đánh nhau trước mặt Phó Kinh.

 

Ngay sau đó cô ta cũng không chịu thua.

 

Cuộc chiến vừa mới lắng xuống đã bùng nổ trở lại.

 

Mọi người ào lên, cảnh tượng hỗn loạn.

 

Tiếng thét của Bạch Xảo Xảo vang lên xuyên qua đám đông.

 

“Cô ta chủ động tấn công tôi, tôi muốn báo cảnh sát!”

 

Cuối cùng, Phó Kinh ôm tôi lách qua đám đông.

 

Tôi dựa vào vai anh, hét lên.

 

“Tôi không quay nữa! Tôi muốn thay đổi nữ chính!”

 

Phó Kinh ôm tôi trong vòng tay, lớn tiếng nói.

 

“Giang Thiển, em bình tĩnh lại, vừa mới băng bó cho em xong!”

 

Nhưng tôi quá kích động, không thể nào bình tĩnh, tôi vùng vẫy thoát khỏi tay anh.

 

“Các người đồng lõa với nhau.”

 

Gân xanh trên trán Phó Kinh nổi lên.

 

“Anh có thể giải thích.”

 

Câu nói đó khiến tôi cười phá lên.

 

“Chỉ là hôn nhân thương mại, cô ta có tư cách gì quản chuyện riêng của anh…” 

Tôi nhăn mặt, giọng điệu chế giễu nhại theo lời nói của Bạch Xảo Xảo.

 

“Anh không giải thích sớm, không giải thích muộn, ồ, mâu thuẫn bùng nổ rồi, giờ anh giải thích, ai tin chứ?”

 

Phó Kinh cõng tôi đi, bất chấp tiếng hét của tôi, anh nhét tôi vào trong chiếc Rolls-Royce.

 

Cửa xe đóng lại, cách biệt với tiếng ồn bên ngoài.

Hết Chương 5.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page