Sau khi nhờ Khúc Thiên Ca chuyển lời xin lỗi và cảm ơn, cô dập máy, ngẩn người một lúc, rồi lấy đề thi toán ra làm.
Đến chiều, cô nấu cơm tối cho bà, để phần rồi đeo cặp đi học.
Học sinh ngoại trú của trường trung học số 12 chỉ học hai tiết tự học buổi tối, chín giờ tan lớp, nhiều người tranh thủ học thêm, còn cô thì phải lập tức chạy đến quán bar. Ban đầu Trần Thụy Đông không muốn nhận cô, sợ gặp rắc rối, nhưng cô kể hết mọi chuyện: bà ngoại mù, bố mẹ bặt vô âm tín, không làm được giấy tờ để xin trợ cấp cấp và căn phòng thuê mỗi tháng vài trăm tệ ở lành trong thành phố.
Cô kể rành rọt, không chút than hay cầu xin sự thương hại. Cuối cùng cô nhìn anh với ánh mắt kiên định:
“Em cần công việc này. Em sẽ không để bản thân mình gặp rắc rối. Em sẽ làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai.”
Trần Thụ Đông sống hơn ba mươi năm, lần đầu bị một cô nhóc làm cho câm nín.
Sau khi nhận người vào làm, không phải anh ta không hối hận, dù sao Thiếu Vi vẫn chưa đủ tuổi thành niên, cũng chưa trải sự đời. Đừng nói đến việc ứng xử linh hoạt hay ăn nói khéo léo, bị khách trêu không đỏ mặt đã may lắm rồi. Con bé này còn không nhận ra mình xinh đẹp, cái vẻ ngây thơ, đơn thuần toát ra từ trong ánh mắt khiến người ta muốn che chở. Nhưng nhận thì cũng đã nhận rồi, Trần Thụy đông đành sắp xếp cô vào góc khuất nhất.
Tối chủ nhật, quán bar đông nghịt.
Khúc Thiên Ca lại đến, còn chút chuếnh choáng sau đêm say ngày hôm qua. Cô ấy mặc chiếc đầm hai dây bó sát nhuộm từ chất liệu tự nhiên, mái tóc màu đỏ rực của nàng tiên cá mới nhuộm, trông vừa nổi bật lại kiêu kỳ.
Cùng đi với cô ấy là một nhóm bạn đông đúc. Trong đám người ấy, chỉ có gương mặt của Trần Ninh Tiêu là khiến người ta phải ngoái lại nhìn. Anh vẫn như mọi khi, từ đầu đến chân chỉ toàn màu đen. Có người khoác vai anh, vì quá cao nên anh phải hơi khom xuống. Nhìn có vẻ như anh đang chăm chú nghe, nhưng ánh mắt rõ ràng đã lạc đi nơi khác.
“Thiếu Vi.”
Nghe thấy cái tên từ miệng Khúc Thiên Ca, Trần Ninh Tiêu thoáng khựng lại. Anh liếc mắt nhìn qua, ánh mắt hờ hững dừng trên người cô ch nửa giây.
Tối nay Khúc Thiên Ca rất hào phóng, vừa vào đã gọi liền hai chai Royal Salute. Thiếu Vi bận rộn mở rượu, pha đồ uống, chia rượu, lấy hoa quả và đồ nguội. Cô ôm xô đá chạy đi chạy lại không biết bao nhiêu lượt. Thỉnh thoảng có khách bàn bên gọi, cô cúi người châm lửa cho họ. Gương mặt trắng trẻo, non mềm nhuốm ánh đèn disco đủ màu sắc.
Ghế sofa và bàn trà ở khu vực này đều rất thấp, cô phải cúi người để phục vụ khách. Khi rót đến ly của Trần Ninh Tiêu, Thiếu Vi vẫn giữ ánh mắt ngoan ngoãn, hai cánh tay gầy gò vững vàng nâng bình rượu. Mùi whisky thoang thoảng bay ra từ miệng chai.
Khúc Thiên Ca chợt nhớ ra gì đó:
“Không phải cậu nói có chuyện muốn cảm ơn cậu ta à? Giờ người đang ở đây, cậu nói luôn đi, đỡ phải nhờ mình làm trung gian.”
Vừa dứt lời, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Thiếu Vi. Mấy cô gái thì nhìn cô đầy ẩn ý, chẳng ngại ngần che giấu ánh mắt dò xét.
Trần Ninh Tiêu nổi tiếng là ‘’tuyệt không dính bụi hồng” bình thường đến quán bar anh chẳng bao giờ ngồi lâu. Ở trường cũng không nghe đồn có bạn gái bao giờ. Mọi người thật sự không hiểu nổi, một nhân viên phục vụ quán bar như Thiếu Vi thì có chuyện gì để mà cảm ơn Trần Ninh Tiêu, hay nói trắng ra là làm thế nào mà cô ấy có thể quen được anh?
Dưới những ánh nhìn phức tạp, trong lòng Thiếu Vi bỗng nhiên yên ắng một cách lạ lùng, không chút chần chừ hay đấu tranh. Cô vẫn cụp mắt, nhưng lưng lại cúi thấp hơn ban nãy, giọng nhỏ nhẹ:
“Chuyện tối qua… cảm ơn anh đã không truy cứu.”
Thái độ khiêm nhường đến mức gần như phủ phục dưới đất.
Trần Ninh Tiêu hơi nhíu mày, ánh mắt hờ hững dừng lại trên khuôn mặt cô.
Cô bận rộn suốt cả buổi, tóc mái bị thấm ướt mồ hôi, dính ra hai bên, để lộ vầng trán nhẵn mịn. Gương mặt nhợt nhạt gần như không có chút máu. Cô có đôi mắt hai mí, mí trên rộng và nông, đuôi mắt cong nhẹ mềm mại, con ngươi ẩn mình dưới hàng mi dày, che giấu kỹ mọi cảm xúc. Đôi mắt ấy không hướng về Trần Ninh Tiêu, cũng không dành cho bất kỳ ai trong phòng.
Bầu không khí căng như dây đàn,Trần Ninh Tiêu đặt tay lên đầu gối, nhận lấy ly rượu cô đưa, nhưng không uống.
Anh chỉ khẽ cong môi, nhìn cô với ánh mắt vừa thờ ơ lại sắc bén
“Chuyện tối qua… là chuyện gì mà tôi không truy cứu?”
You cannot copy content of this page
Bình luận