Giai Điệu Tình Yêu

Chương 4

Chương trước

Chương sau

Đến xế chiều, căn biệt thự vô cùng náo nhiệt.

Khúc Thiên Ca ngồi chơi mạt chược suốt hai tiếng, vừa ra ngoài liền hỏi:

“Trần Ninh Tiêu đâu rồi?”

Kiều Vân Tinh liếc cô một cái:

“Cậu còn không biết tính cậu ta à? Chắc giờ mới ra khỏi nhà đấy.”

Buổi chiều trôi qua trong tiếng cười nói: người thì hát karaoke, người thì lắc xúc xắc, người thì tụm lại đánh bài. Thiếu Vi ngồi yên ở ghế sofa, cắm cúi ôn cấu trúc tiếng Anh trên điện thoại. Thỉnh thoảng Kiều Vân Tinh ghé qua, nhờ cô bốc bài thay mình, nói là ”tay mới dễ gặp may”.

Tới lúc mặt trời khuất núi, bữa tiệc mới thật sự bắt đầu, mọi người lần lượt vào chỗ.

Phòng ăn chuyên dùng để đãi khách của nhà họ Khúc vô cùng lộng lẫy, chiếc bàn tròn đặt giữa phòng có đường kính tới tám mét. Các món nguội đã được dọn sẵn từ trước, ở giữa là một đĩa sashimi cá ngừ đại dương đang bốc khói lạnh từ đá khô. Vì chưa ăn bao giờ nên đũa của Thiếu Vi chưa từng chạm vào nó.

Người giúp việc vừa dọn súp lên, ánh đèn trắng bỗng loé ngoài cửa sổ. Cả căn phòng chợt im lặng một nhịp, dường như ai cũng đoán được người đến là ai.

Ngoài sân, tiếng động cơ và tiếng ma sát của lốp xe đã dừng hẳn, cửa xe đóng cái ‘’rầm’’. Người nọ ung dung bước xuống xe, toàn thân bao phủ bởi sắc đen khiến làn da trắng lạnh càng thêm nổi bật. Bàn tay phải kẹp điếu thuốc buông thõng bên hông để lộ sợi dây lụa đỏ mảnh ở cổ tay.

Tất cả người giúp việc đều đang bận rộn ở phòng ăn, nhất thời không có ai ra đón vị khách vị khách mới tới. Trần Ninh Tiêu hút nốt nửa điếu thuốc, dụi vào gạt tàn, rồi mới đẩy cửa bước vào.

Thiếu Vi đang lẩm bẩm lời chúc rượu, không để ý phía sau có người đến.

Sau tấm bình phong sơn đen dát viền vàng, một bóng người cao lớn hiện ra, kèm theo giọng nói lười nhác pha lẫn ý cười:

“Xin lỗi, mất chút thời gian chọn quà.”

Một hộp trang sức màu cam bay vụt qua đầu Thiếu Vi theo đường parabol, rơi xuống bàn.

Chẳng ai cảm thấy việc anh chọn qua ngay phút chót có gì không ổn, đến cả Khúc Thiên Ca cũng thấy chả có vấn đề gì. Cô mở quà ngay tại bàn, đeo chiếc vòng có ký hiệu chữ ”H” lên, trêu:
“Lấy đồ của mẹ cậu để đối phó với tôi đấy à?”
Trần Ninh Tiêu bật cười, kéo ghế ngồi:
“Đừng đổ oan cho tôi. Mẹ tôi bao giờ thì phải dùng đồ mua kèm*?”
*Đồ đi kèm trong trường này là khi muốn mua một món hàng hot (thường là giới hạn, như túi Hermès Birkin/Kelly) thì phải mua thêm các món khác đi kèm (như quần áo, khăn lụa, giày, nước hoa…) để đạt “chỉ tiêu” – khi đó cửa hàng mới “xét duyệt” bán món chính cho bạn.
Khúc Thiên Ca hờn dỗi, lườm anh một cái:
“Trễ vậy rồi còn đến, tự cậu xem mà làm đi.”
Cả bàn chưa kịp hò reo, Trần Ninh Tiêu đã tự phạt một ly… dùng nước lọc để “phạt”. Uống xong, hai ngón tay thon dài đè lên miệng ly, mắt nhìn quanh, cười như không cười:
“Vậy là xong rồi nhỉ?”
Giữa bàn đặt một bình hoa mẫu đơn, Thiếu Vi ngẩng đầu, ngước mắt lên chỉ thấy những đóa hoa rực rỡ, như nhìn qua núi, qua biển – chẳng thấy rõ người.
Khúc Thiên Ca lần lượt giới thiệu từng người. Khi tới lượt Thiếu Vi, cô ấy nhìn khắp bàn tìm kiếm sự đồng tình:
“Mấy người thấy cô ấy có xinh không? Rất kiểu con gái “Giang Nam” ấy!”
Lưng Thiếu Vi cứng đờ. Phản ứng đầu tiên là muốn vuốt lại tóc mái, vuốt cho dài ra, đẹp hơn một chút. Cô thấy Kiều Vân Tinh nghiêng đầu thì thầm với chàng trai kia, sau đó anh ta khẽ cười, liếc nhìn cô một cái như có như không khiến mặt cô nóng ran.
Cuộc vui kéo dài đến mười giờ đêm. Đến khi bố của Khúc Thiên Ca từ công ty về, đám thanh niên mới lục tục giải tán.
Khúc Thiên Ca đã ngà ngà say, ôm hết người này tới người kia chào tạm biệt, rồi giao Thiếu Vi cho một cậu bạn đeo kính.
Không rõ người kia không để tâm hay nghe không rõ, đến khi Thiếu Vi lấy balo ra cổng thì đã chẳng thấy ai.
Tiếng động cơ xe xa dần, ánh đèn quét qua con đường phía trước rồi lần lượt tắt hẳn, khu biệt thự chìm vào tĩnh lặng. Thiếu Vi kéo chiếc áo len, cố nhớ lại đoạn đường đi vào căn biệt thự hồi chiều, định bụng cuốc bộ ra ngoài rồi bắt xe buýt.
“Tôi đưa cô về.”
Một giọng nam đột ngột vang lên , ánh đèn từ chiếc coupe đen tuyền lóe lên một nhịp.
Tim Thiếu Vi đập mạnh, cô quay đầu theo phản xạ nhưng Trần Ninh Tiêu lại không nhìn cô. Anh đi ngang qua, áp điện điện thoại vào tai, giọng mất kiên nhẫn:

“Xong chưa?”

Hóa ra không nói với cô, mà đang gọi điện.

Cô vừa nhấc chân lên liền đặt xuống, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Tiếng làu bàu của Kiều Vân Tinh vang lên từ xa, còn khó chịu hơn cả Trần Ninh Tiêu:

“Rồi rồi… cứ như đòi nợ…”

Lúc đi qua Thiếu Vi, anh ta “Ớ” một cái, hỏi:

“Sao cô vẫn còn ở đây?”

“Tôi…” Thiếu Vi há miệng, không biết nên giải thích thế nào.

“Lên xe rồi nói.”

Trần Ninh Tiêu cắt ngang, mở cửa xe. Khuôn mặt anh bị bóng tối bao phủ, chỉ thấy sống mũi thẳng và nét mặt lạnh nhạt.

Kiều Vân Tinh cũng không nghĩ gì nhiều, chui luôn vào ghế phụ. Thiếu Vi lùi lại một bước, nhường khoảng trống để xe quay đầu.

Động cơ xe gầm gừ, nhưng bánh vẫn chưa chuyển động. Kiều Vân Tinh khó hiểu nhìn sang, Trần Ninh Tiêu hạ kính, một tay đặt lên cửa xe, tay kia giữ vô-lăng, liếc nhìn Thiếu Vi:

“Không muốn tôi đưa về à?”

Hết Chương 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page