Bên này Kiều Vân Tinh còn đang tám chuyện điện thoại, thì bên Thiếu Vi cũng vừa nhận được cuộc gọi từ Khúc Thiên Ca:
Cửa kính xe bị gõ hai tiếng cốc cốc, nghe mà tim run lên khe khẽ. Kiều Vân Tinh cúp máy, hạ cửa kính xuống, dướn nửa người ra ngoài, hỏi như ra ám hiệu:
“Thiếu Vi?”
Thiếu Vi khẽ gật đầu, mãi đến khi đối phương nói “Lên xe đi”, cô mới vươn tay mở cửa.
Nội thất xe sang khác hẳn với những gì cô quen thuộc. Thiếu Vi ngồi khép gối, dáng người nhỏ nhắn, chiếc balo được đặt gọn trên đùi. Ghế da màu đỏ trầm, họa tiết quả trám bao trùm lấy thân hình mảnh dẻ của thiếu nữ. Dạo này trời trở lạnh, bên trong xe bật sưởi tự động, khiến cô bất giác rùng mình từ sâu trong cơ thể.
Kiều Vân Tinh đạp ga, nhân lúc điều chỉnh gương chiếu hậu, anh ta liếc nhìn cô gái bên cạnh một cái.
Vì giữ phép lịch sự, Kiều Vân Tinh chủ động giới thiệu bản thân, rồi hỏi:
“Cô học cùng lớp với Thiên Ca à?”
Thiếu Vi khẽ “ừ” một tiếng. Kiều Vân Tinh lại hỏi:
“Chuyên ngành gì thế?”
Thiếu Vi khựng lại một giây, cô chưa kịp bịa ra lời nói dối cho khớp. Năm nay cô mới mười sáu, hiện đang học lớp Mười Một. Trần Thụy Đông sợ cô nhỏ quá, dễ bị bắt nạt, nên nói với mọi người là cô đang học năm nhất đại học.
“Khoa Ngữ Văn.”
Kiều Vân Tinh “ồ…” một tiếng, rồi im bặt. Phép lịch sự đã dùng hết, hứng thú lại không đủ để duy trì cuộc nói chuyện, nên suốt quãng đường sau đó anh ta không mở miệng lần nào nữa. Ai ngờ Thiếu Vi lại là người giỏi chịu đựng sự tĩnh lặng, suốt cả chặng đường chỉ có tiếng radio khiến Kiều Vân Tinh nghẹn đến phát bực.
Khu biệt thự nhà họ Khúc ở rất yên tĩnh và trang nhã. Những căn biệt thự kiểu Tô Châu trải dài, mỗi căn đều có diện tích lớn và cách xa nhau. Gara nằm ẩn dưới lòng đất, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy kiểu thiết kế như thế này. Thiếu Vi bất giác hoài nghi, không biết liệu mình có nên xuất hiện ở đây không?
Đi xuyên qua sân vườn, men theo cây cầu nhỏ bắc ngang dòng suối, Kiều Vân Tinh dẫn cô vào sân trong. Anh ta làm gì Thiếu Vy làm nấy. Cả hai thay dép ở sảnh ngoài. Đúng lúc này, Khúc Thiên Ca tất tả chạy ra đón. Cô ấy chỉ mới trang điểm được một nửa, thân thiết khoác lấy tay cô:
“Cậu đến thật đấy à? Tớ vui quá! Ơ… tóc cậu sao thế này…?
Nghe thế, Thiếu Vi vô thức vươn tay sờ tóc, mỉm cười:
“Bị cắt hỏng mất rồi.”
Khúc Thiên Ca ra vẻ đã hiểu:
“À… Không sao đâu, dễ thương mà.”
Nói rồi cô ấy lại túm lấy Kiều Vân Tinh đứng bên cạnh, xác nhận:
“Thấy không, tôi đã lừa cậu bao giờ chưa! Cậu ấy xinh nhỉ!”
Cảm giác ngượng ngùng đó lại lần nữa bao trùm lấy cả người Thiếu Vy Nhưng khác với mọi khi, hôm nay cô thật sự có chút ‘khiếm khuyết’.
Kiều Vân Tinh cười gượng, rồi tìm cớ chuồn lẹ.
Không lâu sau, các khách mời khác cũng lục tục tới. Bạn của Khúc Thiên Ca toàn là thiếu gia tiểu thư, người nào người nấy ăn mặc thời thượng, trang điểm tinh tế. Người quen thì ôm nhau ríu rít trò chuyện, người lạ cũng nhanh chóng trở nên thân thiết qua những chủ đề chung. Thiếu Vi đeo balo, chỉ dám ngồi mép sofa, sống lưng thẳng tắp.
Một người giúp việc mỉm cười thân thiện, bảo cô đặt cặp xuống. Thiếu Vi tìm thấy chút cảm giác an toàn từ người cùng tầng lớp với mình. Cô gật nhẹ đầu, nở nụ cười ngượng ngùng mà chân thành. Người giúp việc thấy cô hơi khách sao quá mức, chỉ nhắc để balo xuống thôi mà cứ như thể cô ấy đã giúp cô việc gì quan trọng lắm vậy.
Thiếu Vi cẩn thận lấy quyển sách ra, rồi mới đưa balo cho người giúp việc giữ hộ. Cô lặng lẽ quan sát một vòng, sau khi xác nhận mọi người đều tập trung hết ở phòng khách, cô mới cầm quà tặng đi về phía phòng thay đồ của Khúc Thiên Ca.
Phòng thay đồ sáng trưng, tủ quần áo lắp đèn led âm tủ, cửa kính sạch bóng không có lấy một hạt bụi. Trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa, dưới sàn trải thảm lông trắng muốt.
Khúc Thiên Ca vừa thay xong chiếc váy dạ hội hai dây màu đen, thấy trong tay Thiếu Vi cầm thứ gì đó, cô ấy bèn hỏi:
“Quà cho tớ hả?”
Thiếu Vi không biết mở lời thế nào, đành phải gật đầu, đưa quyển sách ra: “Chúc mừng sinh nhật.”
Cô không dám đi hẳn vào, chỉ đứng tựa ngoài cửa như một con thú nhỏ mới được đưa vào nhà, dè dặt và biết điều.
Khúc Thiên Ca lập tức xé lớp bọc nilon, lật vài trang, thích thú cảm ơn, rồi tiện tay đưa cho người giúp việc cất đi.
You cannot copy content of this page
Bình luận