Chẳng hiểu sao, Thiếu Vi lại buột miệng đọc địa chỉ của Đại học Di Khánh.
Đại học Di Khánh xếp top đầu trong khối 985, đến cả dân bản địa muốn vào cũng khó. Nếu là học sinh của lớp thực nghiệm trường trung học số 12 thì còn có hy vọng, chứ Thiếu Vi biết mình chẳng với tới – cô thực sự không có nhiều thời gian để học.
Trần Ninh Tiêu nhướng mày, hỏi câu y hệt Tạ Vân Tinh đã hỏi cô:
“Khoa nào?”
Trước lạ sau quen, lần này Thiếu Vi đáp chắc nịch:
“Khoa Văn.”
Đợi một lúc không thấy anh nói gì, trong đầu Thiếu Vi lặp đi lặp lại một câu. Cuối cùng cô cố tỏ vẻ tự nhiên, nói lí nhí như tiếng muỗi kêu:
“Còn anh thì sao?”
Trần Ninh Tiêu bật cười, lười biếng nói:
“Một tên học sinh cá biệt thôi.”
Thiếu Vi cũng bật cười, hiểu ý không hỏi thêm gì nữa.
Rõ ràng anh đang cố giữ khoảng cách, mấy câu nói của anh chẳng mang chút thông tin nào. Con nhà nghèo phải tự lập sớm, dù mới mười sáu tuổi nhưng đã biết nhìn mặt đoán ý.
Xe đi theo định, trong chỉ còn tiếng radio:
“Tôi chỉ cần một bông hồng thôi, chim họa mi cất giọng, chỉ một bông hồng đỏ là đủ rồi!”
Giọng phát thanh viên trầm ấm, từng câu từng chữ đều được thể hiện cùng cảm động.
Thiếu Vy nghiêng đầu nhìn Trần Ninh Tiêu đang vịn vô lăng, anh vậy mà lại nghe truyện cổ tích.
Câu chuyện vừa hết, lối vào đường cao tốc đã bị bỏ lại phía sau từ lâu. Ngoài cửa kính là đêm đen đặc quánh, thỉnh thoảng mới thấy ánh đèn lác đác từ những ngôi làng đang ngủ yên giữa cánh đồng hai bên. Ngoài ra không còn ánh sáng nào khác. Chỉ lúc có xe ngược chiều vụt qua, đèn pha mới xuyện qua rải phân cách bằng cây xanh, lặng lẽ hắt lên gương mặt Trần Ninh Tiêu trong chốc lát.
Tiếng lật trang sách sột soạt, tựa như đang xoa dịu tâm trí. Người dẫn chương trình nói lời kết:
“Vừa rồi là chương trình gửi đến các bạn kỳ này. Đêm đã khuya, FM103.5 – 10 giờ mỗi tối, gửi bạn những câu chuyện cổ tích thay cho lời chúc ngủ ngon. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Chương trình kết thúc, Trần Ninh Tiêu không đổi đài, cũng chẳng tắt máy, mặc cho tiếng nhiễu sóng nhẹ nhẹ vang lên.
Xe vào Đại học Di Khánh, chạy thẳng đến một tòa nhà. Thiếu Vi còn chưa kịp hiểu th đãì nghe tiếng cửa xe mở khóa. Trần Ninh Tiêu nhàn nhạt bảo:
“Đến rồi, khu Đào Viên. Con gái khoa Văn các cô đều ở đây nhỉ?”
Suýt nữa thì lộ! Thiếu Vi cứng người, vội ôm cặp xuống xe. Trong lúc vội vàng, cánh cửa không may va vào bồn hoa. Dưới ánh đèn đường, hai vệt xước xấu xí lại rõ ràng. Cô toát mồ hôi lạnh, chỉ biết luôn miệng xin lỗi.
Thiếu Vi dè dặt hỏi:
“Anh… cho tôi số điện thoại được không? Sơn lại hết bao nhiều tiền… Tôi chuyển khoản tiền lại cho anh.”
Trần Ninh Tiêu cũng xuống xe, cúi người liếc vết xước một cái rồ đứngi thẳng đậy:
“Đừng để tâm.”
“Tôi có tiền.” Thiếu Vi cố chấp. Lần đầu dám nhìn thẳng vào anh, cô thậm chí quên cả lấy tóc che trán:
“Tối đền được.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ gương mặt và từng đường nét của anh. Trái tim trong ngực đập liên hồi, không biết nặng nhẹ. Trần Ninh Tiêu chẳng để tâm ánh mắt cô, chỉ phủi tàn thuốc, giọng điệu hờ hững y như hành động:
“Không cần.”
Thiếu Vi đứng nhìn anh lái xe đi xa dần. Một lúc lâu sau, cô mới lững thững đi từ khu ký túc xá nữ Đào Viên, về phía cổng trường.
Cuối cùng bọn họ vẫn không trao đổi phương thức liên lạc, có chăng chỉ là đồng hành trên một chiếc xe một tiếng rưỡi đồng hồ mà thôi. Còn quãng đường về nhà của Thiếu Vi lại mất nhiều thời gian hơn một tiếng tiếng rưỡi đó. Nhà Thiếu Vi cách đây không xa, nhưng khuôn viên trường vào ban đêm quá vắng lặng, còn cô thì chậm rãi lê từng bước trong đơn độc.
Không biết anh có nhớ, cái đêm có người gây rối ở quán bar, anh đã kéo cô ra sau lưng mình. Lực kéo vừa mạnh mẽ lại dứt khoát, đến nỗi tới tận bây giờ cánh tay cô vẫn còn cảm nhận được xúc cảm ấy. Hôm ấy anh cũng không hề chú ý đến cô, cũng không quan tâm người con gái được anh giúp tên là gì, trông như thế nào.
Chuyến xe buýt cuối cùng chỉ lác đác vài hành khách. Thiếu Vi tựa đầu vào cửa kính, như một con thú ăn cỏ hiền lành, lặng lẽ nhai lại từng chi tiết: giọng nói, mùi hương, cảm giác cham vào da ghế và sắc trắng của khớp tay anh khi kẹp điếu thuốc.
Về đến nhà, cô bật chiếc máy tính để bàn cũ kỹ – thứ mà một bác sĩ từng giúp bà ngoại phẫu thuật đục thủy tinh thể đã để lại cho cô. Thiếu Vi ghi tên “Audi RS7”, “FM103.5”, “Chim sơn ca và đóa hồng” vào nơi chỉ một mình cô đọc được, rồi tra thêm thông tin về chiếc xe và câu truyện truyện cổ tích.
Khi giá niêm yết hiện ra, tay cô khựng lại, ngụm nước vừa uống cũng nghẹn ở cổ họng không trôi nổi.
Hơn hai triệu tệ…?
Lúc đầu còn thắc mắc sao Audi lại đắt vậy, sau lại nghĩ đây lại còn là chiếc xe anh đổi để “thu mình”. Tâm tư rối bời, cuối cùng chỉ đọng lại một điều: Cô – trả – không – nổi.
Một đêm không chợp mắt. Sáng hôm sau, đắn đo hồi lâu cô quyết định gọi cho Khúc Thiên Ca.
“Cậu nói gì, cậu muốn xin số Trần Ninh Tiêu?” Khúc Thiên Ca nhắc lại, giọng ngập ngừng.
“Tôi làm xước xe câụ ấy. Trần Ninh Tiêu không bắt đền nhưng tôi thấy áy náy.” Thiếu Vi đơn giản kể rõ sự việc.
Khúc Thiên Ca bật cười:
“Tính cậu ta là vậy đấy, nhìn thì có vẻ tử tế nhưng trái tính trái nết lắm, cái tôi cao ngút trời, không dễ chung đụng đâu.”
Thiếu Vi vội giải thích:
“Tôi không muốn làm thân, chỉ muốn đền tiền thôi.”
“Nếu cậu ta nói không cần thì cậu đừng bận tâm nữa. Mấy vạn đối với cậu ta chẳng đáng gì đâu, nhưng với cậu thì…” Khúc Thiên Ca không nói hết, chỉ nhẹ giọng:
“Cậu hiểu mà? Coi như không có gì đi.”
Vài vạn… Thiếu Vi hít một hơi.
Tài khoản của cô và bà cộng lại còn không quá một vạn.
Số tiền mà cô và bà chắt chiu sống qua ngày còn chẳng đủ để sơn lại một vết xước cho người có tiền.
Biển trời cách trở, mà cô thì chẳng thể làm chim tinh vệ lấp biển.
You cannot copy content of this page
Bình luận