“Ca ca.”
Ta gọi với giọng nức nở, muốn kêu cứu.
Lúc này, một đôi bàn tay to lớn, từng khớp xương rõ ràng, bịt kín miệng ta, ta quên mất cách phản kháng, bị hắn đè chặt lên tảng đá giả.
“Ngươi là ai? Dám xông vào cấm địa, có ý đồ gì?”
Có lẽ vì vừa khóc xong, đôi mắt của cậu thanh niên đỏ hoe, giọng nói lại lạnh lùng không giống ai, như một con nhím dựng đầy gai.
Quần áo của hắn có phần sơ sài, nhưng lưng vẫn thẳng tắp.
“Ta là đích nữ của đại tướng quân, Chu Dục Mật, ta… ngươi đừng có làm loạn đấy, nếu không cha ta và ca ca sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Ta nắm chặt nắm đấm, nói một cách dữ dội nhưng bên trong lại sợ hãi, đổi lại là tiếng cười nhẹ của hắn.
“Để ta đưa nàng về, tiểu tổ tông. Nơi này không dành cho nàng.”
Hắn buông tay ta, khí thế nguy hiểm tan biến không còn dấu vết, và bước đi phía trước dẫn đường cho ta.
“Vừa rồi là nơi nào vậy?”
Suốt dọc đường không ai nói gì, bầu không khí trở nên nặng nề, ta cố gắng tìm kiếm chủ đề để khuấy động.
“Là tẩm cung của mẫu phi ta. Một năm trước vào ngày này, bà đã tr.e.o c.ổ tự v.ẫ.n ngay tại đây, lưỡi thè ra dài ngoằng…”
Mặt hắn không đổi sắc, nói ra những lời rùng rợn đến kinh hoàng khiến ta giật mình bám chặt lấy cổ tay hắn.
Giờ đây ta vẫn còn nhớ, bàn tay hắn rất lạnh, giống như trái tim hắn vậy.
Lần đầu tiên, hắn không gỡ tay ta ra, mà thay vào đó, siết chặt tay ta trong lòng bàn tay hắn.
Ta nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, lòng chợt đau xót.
“Đây, cái này ta mang từ nhà đến, ngon lắm, đừng buồn nữa nhé.”
Ta lấy từ trong tay áo ra một miếng bánh hoa quế, đưa lên trước mặt hắn.
Lý Hạ nhìn ta với ánh mắt phức tạp, rồi mỉm cười nhẹ, mở miệng cắn lấy miếng bánh từ tay ta, làm ta hơi đỏ mặt.
Hắn từ từ nuốt miếng bánh hoa quế vào bụng, nhìn vào mắt ta, gật đầu một cách nghiêm túc.
“Ừ, ta không buồn nữa.”
Ánh trăng chiếu vào gương mặt bên của hắn, trái tim ta từ giây phút đó đã hoàn toàn đánh mất.
Hắn dẫn ta đi, chỉ một lát đã trở lại con đường quen thuộc.
Nghĩa huynh đứng ở nơi có ánh đèn sáng, gọi ta với vẻ mặt lo lắng.
“Ca ca!”
Ta buông tay Lý Hạ, chạy về phía nghĩa huynh, nhưng không thể không quay đầu nhìn về phía hắn, một mình đứng trong bóng tối.
“Nếu ngươi muốn, thì mời ngươi đến phủ tướng quân chơi, cha ta đang tuyển đệ tử, võ công của ông ấy rất tốt!”
Lý Hạ gật đầu, nở một nụ cười đẹp đẽ, đôi mắt như có ánh sao.
Nhưng lúc đó ta không biết, chàng trai trẻ trung này, tràn đầy tình cảm dành cho ta, lại là ngũ hoàng tử ít được sủng ái nhất hoàng cung.
Và hắn, đang cần một bước đệm để thay đổi số phận.
“Thời gian nhanh thật, đã tám năm trôi qua rồi.”
Lý Hạ thở dài, nhấc một miếng bánh hoa quế đưa lên miệng.
“Chúng ta cùng nhau đi tế lễ mẫu hậu, được không?”
“Vẫn là hoàng hậu biết suy nghĩ, gần đây triều chính bận rộn, trẫm thực sự đã quên mất chuyện này.”
Nói xong, Lý Hạ cũng thay một bộ thường phục, đuổi hết tất cả các cung nhân, cùng ta đến lăng mộ lạnh lẽo của ngày xưa.
Nói đến đây cũng thật kỳ lạ, sau khi Lý Hạ lên ngôi, lại đặt linh vị của mẫu hậu mình tại cung điện cũ nơi bà đã t.ự t.ử, dù là ta thì cũng không hiểu ý đồ của hắn là gì.
Chúng ta đi qua ngự hoa viên, sau đó qua một hành lang bỏ hoang uốn lượn và hẹp, nhưng từ xa chúng ta có thể thấy hai bóng người ở góc khuất.
Lý Hạ trở nên nghiêm túc, kéo ta ẩn náu sau một hang đá, và cuộc trò chuyện của hai người kia rõ ràng truyền đến tai chúng ta.
Họ đang nói tiếng Tây Vực.
“Chủ nhân, mọi việc ngài giao cho Dung Nhi đều đã xong xuôi, chỉ là phép màu đó không biết vì sao lại có sự cố, không thể lật đổ hoàng hậu ngay lập tức.”
“Nhưng tên hoàng đế khốn nạn kia đã hoàn toàn bị ta quyến rũ, sự chia rẽ giữa hoàng đế và hoàng hậu đã trở thành sự thật, không bao lâu nữa, Dung Nhi chắc chắn sẽ thay thế và thu thập thêm nhiều thông tin cho Tây Vực…”
Dung Phi đang quỳ một cách tôn kính trước một người đàn ông mặc đồ đen, ánh mắt đầy mê đắm.
Người đàn ông đó là Mạc Chiêu, tân khoa trạng nguyên gần đây được Lý Hạ đánh giá cao, sở hữu đôi mắt xanh rất đẹp.
Thật không ngờ cả hai người họ đều là mật thám của Tây Vực.
“Dung Nhi đã vất vả rồi, khi trở về Tây Vực, vương thượng chắc chắn cũng sẽ khen ngợi công lao của nàng. Chỉ là, hoàng đế hiện tại có khí chất phi phàm, nếu sau này nàng thực sự rung động thì phải làm sao?”
Mạc Chiêu nói, với ánh mắt sâu xa vuốt ve mái tóc của Dung Phi.
“Trái tim và tâm hồn Dung Nhi đều thuộc về chủ nhân, tên hoàng đế kia đa nghi và dễ nổi giận, thực chất ngu ngốc như lợn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận