Lý Hạ nhắm mắt lại, trên mặt tỏ rõ rất khó xử.
“Mật Nhi, chỉ còn lại cái hộp này là chưa được kiểm tra… Chúng ta mở ra xem thế nào, để chặn miệng thiên hạ, nhạc mẫu cũng sẽ hiểu mà…”
Và thế là ta đành nhìn Dung Phi mở cái hộp đó, đổ tung tất cả kỷ vật của mẹ ta ra ngoài.
Một chiếc vòng ngọc lục bảo lăn lóc trên đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Trong đầu ta hiện lên hình ảnh lúc mới thành thân, Lý Hạ cố ý thay một bộ quần áo mới, cùng ta đi thăm mộ nương, còn quỳ trước mộ phần thề sẽ chăm sóc ta suốt đời.
Còn nhớ trên đường về sau khi cúng bái, ta không đi nổi nữa, hắn cười hì hì cúi xuống đỡ ta.
Ta dựa vào vai hắn, nghe tiếng tim đập mạnh của hắn, thực sự tin rằng chúng ta có thể yêu thương nhau đến trọn đời.
Nhưng chỉ vài năm ngắn ngủi, mọi thứ đều đã thay đổi.
“Có tìm thấy gì không?”
Ta kiềm chế cơn giận, giọng nói lạnh như băng.
“Làm sao có thể không có, rõ ràng ta…”
Vẻ mặt Dung Phi không thể tin được, suýt nữa đã lỡ lời.
“Mật Nhi, trẫm cũng nghe nói là trước đây đã tìm thấy những tờ giấy phép bị đốt thành tro trong điện của nàng, nên mới nảy sinh nghi ngờ.”
“Tháng trước là ngày giỗ của nương. Bệ hạ không khỏe, thiếp không thể rời khỏi cung, chẳng lẽ cúng bái nương mình trong cung cũng là tội lỗi sao?”
Ta đứng thẳng lưng, từng chữ từng chữ truy vấn, ánh mắt nóng rưch khiến Lý Hạ không thể ngẩng đầu lên được.
“Trẫm đã nói không phải hoàng hậu mà, sao hoàng hậu có thể hại trẫm được?”
“Dung Phi, ngươi làm việc cẩu thả, còn làm hỏng vòng tay của hoàng hậu, trẫm phạt ngươi một năm lương bổng, còn không mau quỳ xuống xin lỗi hoàng hậu?”
Lý Hạ đứng dậy, đưa Dung Phi vào sau lưng mình, tỏ ra sợ ta làm hại nàng ta.
Đúng vậy, ta là con gái của đại tướng quân, từ nhỏ đã giỏi cưỡi ngựa và bắn cung, võ công không kém người thường.
Khi còn trẻ ta đã từng rất ngang ngạnh, những kẻ đã phạm tội với ta không biết đã “ch.ế.t” bao nhiêu lần.
Nhưng, cuộc sống dài lâu trong cung điện này đã mài mòn ta, đeo lên ta chiếc mặt nạ đoan trang và giữ gìn lễ nghi.
Khiến bây giờ, ngay cả khi đối mặt với kẻ thù của mình, ta không còn quyền lực để tát nàng ta một cái, chỉ có thể nói một cách hiền thục rằng tất cả tùy thuộc vào quyết định của hoàng thượng.
Cuộc sống nhàm chán và tẻ nhạt này, đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Ta nhìn theo bóng lưng của mọi người ra đi, lặng lẽ lấy ra chiếc hộp gỗ thật sự từ trong phòng bí mật.
Trong đó, một bức tượng nhỏ chằng chịt kim bạc, trên người có viết ngày tháng năm sinh của Lý Hạ, miệng nứt ra cười nhạo ta. ta ngồi trong căn phòng tối tăm quyết tâm.
Hãy thử một chút hận thù của ta đi.
Là hận thù của một người thê tử, bị tru tâm đến ch.ế.t.
Là hận thù của một người mẹ mất đi đứa con yêu dấu.
Là hận thù của một đứa con đã phải chứng kiến cảnh tượng gia đình mình bị diệt vong.
Từng chút… từng chút.
Ta sẽ trả lại tất cả.
Chuyện bùa chú không có kết quả, nhưng thân thể Lý Hạ lại từ đó mà khỏe mạnh trở lại, dần dần cũng không ai nhắc tới nữa.
Có lẽ là sau khi nhận ra đã làm tổn thương ta, những ngày gần đây Lý Hạ liên tục sai người mang đến cung của ta vô số vàng bạc châu báu.
Thậm chí cả chiếc vòng tay bị vỡ cũng được hắn chọn lựa một đôi tương tự từ kho báu, nhưng ta vẫn từ chối gặp mặt hắn hết lần này đến lần khác.
Bởi vì ta đang đếm ngày, chờ đợi một cơ hội.
Ngày mười sáu tháng mười, ngày trăng tròn.
Ta cố ý thay một bộ trang phục giản dị, búi một kiểu tóc đơn giản, phấn son nhẹ nhàng, mang theo một hộp thức ăn đến phòng đọc sách của hoàng đế.
Như ta đã dự đoán, Dung Phi không có mặt, Lý Hạ đang mải mê xem xét các bản kiến nghị.
Khi nhìn thấy ta, ánh mắt hắn vừa mừng rỡ, vừa bối rối, và lập tức kéo ta lại gần mình.
“Hoàng hậu đã tha thứ cho trẫm chưa?”
Hắn cười hỏi ta, nhưng nụ cười không đến được mắt.
“Bệ hạ nói gì vậy, chúng ta là phu thê, thiếp sẽ không bao giờ giận bệ hạ.”
May mà hôm nay trời không mưa, nếu không ta sợ mình sẽ bị sét đánh.
“Bệ hạ còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Lý Hạ suy nghĩ mãi mà không ra.
Ta mở hộp thức ăn, lấy ra một đĩa bánh hoa quế xinh xắn.
“Hôm nay là ngày chúng ta gặp nhau lần đầu.”
Tám năm trước, vào ngày này, trong dịp sinh nhật hoàng hậu, ta theo nương đến hoàng cung dự yến tiệc, nhưng vì ham chơi đã lạc đường, không hay biết mình đã đi lạc đến một cung điện lạnh lẽo và hẻo lánh.
Mặt trời lặn sau núi, bóng tối khiến người ta không thể phân biệt được hướng đi.
Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, tiếng quạ kêu vang lên từng hồi, ngay cả bản thân ta, thường ngày cứng cỏi như một cậu bé trai, cũng sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh.
You cannot copy content of this page
Bình luận