Không lâu sau khi ta thành thân, nghĩa huynh của ta đã tự nguyện xin đi chiến đấu ở biên cương, và chỉ mới trở về từ chiến thắng vào đầu tháng trước.
Nói đến đây, đã vài năm chúng ta không gặp nhau rồi.
“Ca ca!”
Ta gọi huynh ấy với ánh mắt sáng ngời, lòng tràn đầy niềm vui khi gặp lại sau bao lâu.
Nghe thấy tiếng gọi, huynh ấy ngẩng đầu, và lúc này ta mới thấy rõ khuôn mặt của huynh ấy.
Có lẽ nắng ở biên cương gay gắt, làn da của huynh ấy đã đen đi, nét mặt cũng trở nên kiên cường hơn, vai rộng chân dài, toát ra khí chất của một vị tướng quân.
“Muội muội.”
Huynh ấy gọi ta là muội muội, nhưng lại cúi chào như với một hoàng hậu.
“Đại công tử, bây giờ nên gọi là hoàng hậu mới đúng.”
Mẫn Mẫn cười ha hả trêu chọc bên cạnh.
“Ca ca gọi thế nào cũng được, không cần phải tuân theo những quy tắc đó.”
Ta cười và tiến lên, nhưng ảo giác lại bất ngờ ập đến.
“Bắn tên!”
Trên bục cao, Lý Hạ ra lệnh một tiếng, vô số mũi tên cùng lúc bắn về phía ngực nghĩa huynh của ta.
Huynh ấy lảo đảo ngã xuống, máu tươi nóng hổi tuôn đầy đất, ch.ế.t không nhắm mắt.
“Mật Nhi, muội sao rồi? Mật Nhi?”
Nghĩa huynh lo lắng gọi ta, và cuối cùng ảo giác cũng biến mất.
“Ca ca.”
Ta nhìn vào mắt huynh ấy, nói từng chữ một.
“Nhớ kỹ, dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng hành động bốc đồng, và đừng đùa cợt với mạng sống của mình.”
“Yên tâm, ta sẽ nhớ.”
Nghĩa huynh giơ tay, muốn vuốt mái tóc của ta, nhưng lại thấy không phải, động tác dừng lại giữa không trung.
Ta bước vào kiệu, nhưng khi định kéo rèm xuống thì bị một đôi bàn tay lớn ngăn lại.
“Mật Nhi, dù có chuyện gì xảy ra, cha và ca ca cũng sẽ luôn đứng sau lưng muội. Vì vậy, đừng sợ.”
Chỉ một ngày sau khi rời cung, Lý Hạ đã chuẩn bị cho ta một món quà lớn.
“Hồi bẩm hoàng hậu, tối qua… tối qua bệ hạ đã chọn Dung Quý Nhân, và hôm nay đã phong cho làm Dung Tần.”
Ta dừng tay cắt tỉa cành hoa, quay người ném kéo sang một bên.
“Thật sao? Vậy có vẻ như tối qua nàng ta phục vụ rất tốt.”
Lời nói quá thẳng thắn, khiến những cung nữ chưa từng trải đều đỏ mặt.
“Nô tì nghe nói, ngày hôm qua, lúc bệ hạ đi dạo trong ngự hoa viên…”
“Bệ hạ đi dạo trong ngự hoa viên, vô tình gặp một mỹ nhân đang ngồi đàn, tiếng đàn quyến rũ, người đẹp hơn hoa, tình chàng ý thiếp, vừa gặp đã yêu, bổn cung nói không sai chứ?”
“Nương nương quả nhiên tài trí hơn người, không sai một chút nào.”
Ta cười nhạt trong lòng, những cảnh tượng này đã từng xuất hiện trong mơ hàng đêm, khiến giờ đây ta có khả năng tiên đoán trước được mọi việc.
“Chỉ là nếu nương nương đã biết trước, tại sao không chuẩn bị từ sớm?”
“Lan Nhược, ngươi đã từng nghe câu nói “ruồi không đậu lên quả trứng không có kẽ nứt” chưa?”
“Quả trứng có kẽ nứt này, cũng giống như những cành hoa vô dụng, nên bị vứt bỏ từ lâu rồi.”
“Hoàng thượng giá đáo.”
Ta còn chưa chế nhạo xong, Lý Hạ đã đến, còn mang theo một đống bảo vật kỳ lạ.
“Nghe nói hoàng hậu đã hồi cung, ngay sau khi hạ triều ta đã đến đây, trong nhà thế nào, nhạc phụ còn khỏe mạnh chứ?”
Hắn nắm lấy tay ta, với vẻ thân mật, như thể giữa chúng ta chưa bao giờ có sự xuất hiện của người thứ ba.
“Hồi bẩm hoàng thượng, mọi thứ trong nhà đều tốt, sức khỏe của phụ thân cũng ổn, phục vụ đất nước thêm mười mấy năm nữa không thành vấn đề.”
Nói không chừng còn có thể sống lâu hơn ngươi, cẩu hoàng đế.
Ta cố cười gượng gạo, lặng lẽ rút tay về.
“Nghe nói Chu tiểu tướng quân cũng ở đó, huynh muội hai người gặp lại nhau, chắc hẳn có nhiều điều để nói?”
Có điều gì đó kỳ quái, ta nghe ra được sự thăm dò trong giọng điệu của hắn.
“Thiếp chỉ tình cờ gặp nghĩa huynh khi trở về cung, chúng ta chỉ trò chuyện sơ qua vài câu rồi lên xe, không có gì quan trọng cả.”
Nhưng Lý Hạ vẫn không chịu buông tha.
“Chi tiểu tướng quân lớn hơn hoàng hậu ba tuổi, bây giờ đã hai mươi lăm, bên cạnh ngay cả một thiếp thất cũng không có, nàng là muội muội không phải nên lo lắng giúp ca ca mình tìm người sao?”
Nghe đến đây, ta mới bắt đầu cảm thấy mình hơi chậm hiểu.
Trong những năm qua, nghĩa huynh của ta luôn giữ mình trong sạch và tuân thủ lễ nghi, ngoại trừ mối tình tuổi trẻ không thành với biểu tỷ của ta, thì huynh ấy lạnh lùng như một nhà sư không dính bụi trần.
Ta vẫn nhớ ngày trở về nhà sau hôn lễ, nhà chúng ta vừa nhận được tin biểu tỷ sắp kết hôn, đáng lẽ ra là song hỷ lâm môn, nhưng ngày đó nghĩa huynh lại hiếm hoi uống quá chén, đến nỗi cả đuôi mắt cũng đỏ hoe.
Liệu rằng, nghĩa huynh không lấy thê suốt những năm qua, phải chăng vẫn còn tình cảm với biểu tỷ?
Không thể nào, biểu tỷ đã sinh hai đứa con rồi, và bản chất nàng ta là một kẻ đào mỏ, một người đàn bà xảo quyệt.
You cannot copy content of this page
Bình luận