“Hồi bẩm hoàng hậu, hôm nay sứ giả từ Tây Vực đã đến, dâng hiến một mỹ nhân cho bệ hạ, làm bệ hạ vui lòng, phong cho làm Dung Quý Nhân.”
“Phong hào là gì?”
Ta mở to mắt, kinh ngạc hỏi.
“Phong làm, Dung Quý Nhân.”
Đêm đó, bệ hạ đến phòng ngủ của ta, lưỡng lự và có vẻ khó xử.
Ta dựa vào ghế mềm, bóc một quả cam, xé một múi nhét vào miệng.
Loại cam này là loại ta vẫn ăn mỗi mùa đông, nhưng năm nay nó đặc biệt chua và đắng.
“Mật Nhi, nghe trẫm giải thích, Tây Vực đã đối đầu với triều đình ta hơn mười năm nay, đây là lần đầu tiên họ muốn làm lành.”
“Vì vậy, trẫm chỉ có thể nhận lấy mỹ nhân đó, nàng ta chỉ là một vật trang trí cho mọi người xem mà thôi, trẫm sẽ không chạm vào nàng ta…”
Hắn cẩn thận giải thích với ta, giọng điệu đầy chân thành.
Có lẽ ta nên tin hắn, vì hắn là mối tình đầu của ta khi còn là một thiếu nữ, cũng là người đã sánh bước cùng ta bao năm qua.
Hắn không có lý do để phụ bạc ta, làm sao hắn có thể phụ bạc ta được?
Những giấc mơ hoang đường kia chỉ làm tăng thêm phiền muộn mà thôi.
Vì vậy, ta im lặng gật đầu, ngoan ngoãn sà vào vòng tay hắn.
“A Lang, ta vẫn nhớ những ngày ở Lâm Điền, ít nhất không có gánh nặng như bây giờ, còn có thể sống theo ý mình…”
“Thật sao? Nhưng trẫm lại thích hiện tại hơn, đứng trên đỉnh cao của đời người, không còn ai có thể chi phối số phận của chúng ta.”
Có lẽ vào lúc đó, khi ta gọi hắn là A Lang và hắn tự xưng là trẫm, ta đã nên hiểu rằng chúng ta không thể quay trở lại như xưa.
Đêm đó, giấc mơ kinh hoàng lại ập đến.
Ta thấy Lý Hạ tự tay ch.é.m đ.ầ.u cha ta, toàn bộ tướng quân phủ bị x.ử t.ử.
Ta thấy mình quỳ trước điện cầu xin hắn, trán đập cho đến chảy máu, nhưng hắn lại ôm Dung Phi hưởng đêm xuân ấm áp.
Giấc mơ quá chân thực, khiến ta tỉnh giấc nhiều lần, nhìn người nam nhân đang ngủ bên cạnh, ta thậm chí muốn siết cổ hắn.
Sau một đêm dài, ta không thể giả vờ nữa.
Vì vậy, ta đã một mình xuất cung, trở về phủ tướng quân.
Ít nhất, ta muốn xác nhận một điều với cha.
“Con nói Hàn Thư và Lâm Nghiệp à? Đúng, họ là những cận vệ mới của cha, cả hai đều dũng cảm và có mưu lược, là những nhân tài có thể sử dụng.”
Cha uống một ngụm trà, từ tốn nói.
“Có phải họ đang khuyên cha phải nuôi dưỡng lực lượng của mình, để tránh việc sau này công cao hơn chủ, sẽ sớm bị gi.ế.t không?”
Chén trà rơi xuống, cha nhìn ta với vẻ không thể tin được.
“Mật Nhi, con… vì sao con biết?”
“Bởi vì, họ là gián điệp của bệ hạ.”
Chỉ vào lúc này, ta mới nhận ra, khi mọi sự trùng hợp đều trở thành sự thật, có lẽ từng cảnh trong mơ cũng sẽ lần lượt trở thành hiện thực.
Trái tim ta từ giây phút đó cũng lạnh lẽo đến tận xương, người bạn đời ngày đêm bên cạnh, hóa ra từ trước đến nay luôn ẩn giấu dã tâm.
“Đúng là nghiệp chướng, nghĩ lại ngày xưa Lý Hạ hắn chỉ là hoàng tử không được sủng ái của tiên hoàng, nếu không có sự hỗ trợ của phủ tướng quân chúng ta, làm sao hắn có thể ngồi được vị trí hôm nay?”
Cha ta tức giận, lại ném vỡ một chén trà.
“Nhưng hắn lại lấy ân bằng oán, cố ý tìm người xúi giục, để tìm một cái cớ thích hợp trừ khử tận gốc.”
“May mắn là lão phu chưa thực sự bày tỏ thái độ, Mật Nhi, vậy con nói xem chúng ta nên làm gì?”
“Trước mặt mọi người, đuổi đi hai cận vệ đó, để thể hiện lòng thành. Nhưng chúng ta không thể ngồi chờ chết.”
Ta nhìn vào mắt cha, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Chúng ta vừa phải khiến hoàng đế yên tâm, vừa phải chuẩn bị con đường sau này của mình. Tuyệt đối không thể để mạng sống của mình nằm trong tay người khác.”
“Nhưng Mật Nhi, hoàng đế không trung không nghĩa, sau này sao con có thể ngủ ngon trong cung…”
Cha nắm tay ta, thở dài một hơi.
“Cha ơi, con không định làm hoàng hậu nữa, một ngày nào đó, con sẽ rời khỏi cung này một cách lành lặn, không còn là quân cờ của bất kỳ ai.”
Cha biết ta từ nhỏ đã có ý kiến riêng, chỉ vỗ nhẹ vai ta, bảo ta quay về suy nghĩ kỹ lưỡng.
“Mật Nhi, chỉ cần con đã quyết định, cha sẽ ủng hộ con.”
Cha cũng đã già, tóc đã bạc đi không ít.
Nghe câu này, ta không kìm được mà cảm thấy chua xót.
Đẩy cửa phòng ra, đúng lúc gặp nghĩa huynh vừa từ nghỉ phép trở về.
Nghĩa huynh của ta là đứa trẻ cha ta nhặt được trên chiến trường, suốt những năm qua, chúng ta luôn coi nhau như huynh muội ruột thịt.
Ta vẫn nhớ, khi còn nhỏ, ta luôn bám theo huynh ấy như một cái đuôi nhỏ, nài nỉ huynh ấy búi tóc cho ta, chơi những trò chơi trẻ con cùng ta.
Nhưng theo thời gian, mối quan hệ của chúng ta cũng dần trở nên xa cách.
Đôi khi, ta cảm thấy những năm gần đây huynh ấy không mấy quan tâm đến ta.
Sau cùng, mỗi lần gặp ta, huynh ấy luôn kiệm lời và nghiêm túc như một phu tử.
You cannot copy content of this page
Bình luận