Danh sách chương

Đêm đầu tiên sau khi đăng quang hoàng hậu, ta chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng. 

 

Giấc mơ hiện ra cảnh tượng hoàng hậu sa đọa, đắm chìm trong tà đạo, bị phế truất và giam cầm trong lãnh cung tăm tối. 

 

Khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng đế – người đã đích thân trao cho ta mũ Phượng hôm nay – giờ đây tàn nhẫn hạ thánh chỉ, ôm ấp phi tần mới Dung Phi và dứt khoát ra đi.

 

Chỉ để lại một mình ta, hốc hác, tóc tai rối bời, như một kẻ điên dại bị giam cầm trong lãnh cung tối tăm, không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời.

 

Một năm sau, Dung Phi lên ngôi tân hoàng hậu.

 

Còn ta, bị thi.ê.u s.ố.ng trong một trận h.ỏ.a hoạn kinh hoàng nơi lãnh cung.

 

1

 

Ta choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi nhễ nhại, đối diện với đôi mắt đầy lo lắng của bệ hạ.

 

“Hoàng hậu mơ ác mộng sao? Đừng sợ, đừng sợ, mơ đều sẽ ngược lại thôi.”

 

Hắn ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai, giọng nói dịu dàng an ủi, hoàn toàn khác với hình ảnh lạnh lùng, vô tình trong mơ.

 

May mà chỉ là mơ.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt bằng vạt áo Long Bào của Lý Hạ. 

 

Đúng vậy, mười sáu tuổi ta đã vào phủ, cùng Lý Hạ từ một Hoàng tử không được sủng ái trở thành tân Hoàng đế ngày hôm nay, con trai chúng ta cũng đã bốn tuổi, sao có thể có một giấc mơ phi lý như vậy được.

 

Vì vậy, ta nâng cằm Lý Hạ lên, nửa đùa nửa thật hỏi.

 

“Sau này bệ  hạ sẽ không phụ thiếp chứ?”

 

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, hôn lên trán ta.

 

“Nàng xem, trong cung này ngoại trừ nàng, còn có hậu phi nào khác không?”

 

“Nhưng các đại thần đã bắt đầu trình tấu sớ, thúc giục tuyển tú…”

 

“Mật nhi.”

 

Hắn cắt ngang lời ta.

 

“Khi thành thân, trẫm đã thề, đời này chỉ lấy nàng. Chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng Triệt nhi, sau này để nó kế vị trẫm, quản người ta nói nhảm nhí làm gì chứ?”

 

Chỉ vài câu nói như vậy đã làm trái tim ta ấm áp.

 

Sau khi cùng Lý Hạ dùng xong bữa sáng, tinh thần sảng khoái, ta cuộn mình trên ghế mềm, kiểm kê các khoản từ các cung gửi lên, xem chưa bao lâu, trong điện có một cậu bé mập mạp chạy vào, đầu như củ cải.

 

“Mẫu hậu!”

 

Triệt nhi mặc bộ áo mới của Thái tử, giọng nói non nớt gọi ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì chạy gấp.

 

Ta mỉm cười và dang rộng vòng tay đón lấy bảo bối nhỏ của mình, nhưng cảnh tượng trước mắt đột nhiên sụp đổ.

 

Trong thiền điện lạnh lẽo, căn phòng đầy mùi hôi thối.

 

Triệt nhi nằm trên chiếc chiếu cỏ cũ kỹ, gương mặt tái nhợt như đã ch.ế.t, gầy đến chỉ còn da bọc xương.

 

“Mẫu hậu, ta muốn mẫu hậu, mẫu hậu đâu rồi…”

 

Thằng bé khóc nhè nhẹ, cuộn mình thành một cục, lưng trần đầy vết roi.

 

“Tiểu s.ú.c s.i.nh này chưa ch.ế.t à?”

 

Tiếng nói the thé vang lên bên tai, một thái giám mặc áo xanh mở cửa bước vào, cười gian xảo.

 

Hắn ta cười nhạo một tiếng, quay người đổ hết thức ăn trong hộp cơm ra đất, rồi phất tay áo bỏ đi.

 

“Còn gọi là mẫu hậu à? Mẫu hậu của ngươi đã sớm bị thi.ê.u ch.ế.t, tro tàn chỉ còn lại một nắm. Giờ đây, trong cung này là thiên hạ của hoàng hậu, lại còn mang long thai, ai còn nhớ đến Thái tử bị phế truất năm xưa nữa?”

 

“Không thể nào, các người đang lừa ta, mẫu hậu sẽ đến đón ta, mẫu hậu sẽ không bỏ rơi ta một mình!”

 

Triệt nhi cố gắng đứng dậy, ngẩng cao đầu, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn dài trên má.

 

“Sắp ch.ế.t đến nơi còn dám cứng đầu, hôm nay không cho ngươi ăn nữa, Thái tử điện hạ.”

 

Tên thái giám cười khẩy một tiếng, quay người đổ hết thức ăn thừa trong hộp cơm xuống đất, rồi hất tay áo bỏ đi.

 

Năm ngày năm đêm trôi qua, không ai mang thức ăn đến cho Triệt nhi nữa.

 

Ta trơ mắt nhìn Triệt nhi ôm chiếc chăn nhỏ mà ta từng vá cho thằng bé rồi tắt thở.

 

Cùng lúc Triệt nhi nhắm mắt xuôi tay, trong cung vang lên những tràng pháo hoa rực rỡ.

 

Để ăn mừng, chào mừng sự ra đời của Nhị hoàng tử.

 

Lý Hạ ôm đứa trẻ sơ sinh mới chào đời, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.

 

….

 

“Bệ Hạ, vừa rồi có người hầu đến báo, hoàng tử bị phế đã lâm bệnh nặng và vừa mới qua đời…”

 

Thái giám trước kia uy phong lẫm liệt trong lãnh cung giờ cúi đầu, rơi vài giọt nước mắt giả tạo.

 

“Thật là xui xẻo, lại trùng hợp vào ngày này, thôi thì chôn cất cùng với hoàng hậu bị phế đi.”

 

Lý Hạ nhíu mày, thản nhiên nói.

 

Tại sao?

 

Trái tim ta đau như rỉ máu.

 

“Mẫu hậu, mẫu hậu, sao người lại khóc? Mẫu hậu đừng khóc…”

 

Tiếng nói trẻ thơ kéo ta ra khỏi ảo giác.

 

Ta ôm chặt Triệt Nhi vào lòng.

 

Mẫu hậu sẽ không bao giờ để những điều này xảy ra.

 

Ta thầm thề trong lòng.

 

Có lẽ cảnh tượng ảo giác này muốn nhắc nhở ta, đừng bao giờ tin tưởng vào lòng người.

 

Lúc này, đại cung nữ của ta, Mẫn Mẫn, chạy đến với vẻ mặt hoảng hốt, lưỡng lự và có vẻ khó xử.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Ta bình tĩnh lại và hỏi nàng ta.

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page