Hai bên phụ huynh bắt đầu ngồi lại với nhau thở dài thườn thượt.
Tôi và Lục Tiêu Nhiên ngồi một bên ra hiệu bằng ánh mắt.
Tôi nhắn tin cho anh: “Anh thật sự trở thành thái tử điếc rồi hả?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Cô thật sự biến thành A Ba A Ba* rồi à?”
(*Ý nói nói năng không rõ, phát âm như người câm.)
Tôi trừng mắt liếc anh một cái: “Anh biết tôi quý cái giọng hát của mình thế nào mà, ai rảnh giả câm chứ.”
Anh lập tức nhắn lại: “Cũng đúng, rõ ràng cô giả ngu giỏi hơn mà.”
Thật muốn cắn chết tên này.
Tôi nhanh chóng gõ chữ: “Anh đừng vội đắc ý, nếu anh không giả điếc thật, thì anh sẽ không nghe thấy người ta mắng anh, anh cũng không phản kích được, sự nghiệp khẩu nghiệp vinh quang của anh chẳng còn đất dụng võ đâu.”
Hai chúng tôi cãi nhau dữ dội trên mạng, lửa bốc mù trời.
Nhưng thực tế, cả hai im thin thít như gà.
Hai bên phụ huynh bàn bạc xong, đưa ra một kết luận.
Đã vậy rồi, một người câm, một người điếc, ở chung có khi bệnh tình còn mau hồi phục hơn.
Tôi suýt nữa thì hét lên mất.
Nhưng Lục Tiêu Nhiên vẫn tỏ ra dáng vẻ chẳng liên quan gì đến mình, chuyện chẳng đáng bận tâm.
Tôi nheo mắt nhìn anh.
Lẽ nào thật sự bị điếc rồi?
Trước đây, nếu anh mà phải ở chung phòng với tôi, nhất định sẽ cau có đau khổ nói: “Ở cạnh cô, tôi lại giảm thọ vài năm rồi.”
Sao bây giờ điếc rồi, còn không sợ bị tôi khắc chết nữa à.
Thế là, tôi và Lục Tiêu Nhiên bị sắp xếp tới căn biệt thự bên hồ khác của nhà họ Lục.
Chỗ này môi trường rất đẹp, có núi có hồ còn có… đủ loại động vật.
Bác Lục vỗ vai tôi: “Tang Duyệt à, con và Tiêu Nhiên cứ ở đây dưỡng bệnh cho tốt.”
Tôi giả câm, nhưng vẫn nghe được.
Vì vậy tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy tôi và Lục Tiêu Nhiên đấu đá đến mức ngươi chết ta sống, nhưng tôi vẫn rất kính trọng bác Lục.
Bác ấy lại vỗ vai Lục Tiêu Nhiên, ra hiệu bằng tay cho anh.
Lục Tiêu Nhiên biết ngôn ngữ ký hiệu.
Tôi không biết tại sao anh lại học cái này, chẳng lẽ là do trước đây trào lưu múa tay nổi quá, anh học để ngụy trang sao?
“Đừng bắt nạt Tang Duyệt, nếu không thì liệu hồn đấy.”
Tôi cười đắc ý.
Bác Lục đi rồi, biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai chúng tôi.
Địch không động, ta không động.
Tôi dùng bảng viết chữ cho anh xem: “Lục Tiêu Nhiên, anh đừng giả vờ nữa, tôi biết anh giả điếc.”
Anh chỉ liếc mắt nhìn dòng chữ tôi viết, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng.
Dám phớt lờ tôi à?
Đầu bếp và giúp việc mà bác Lục sắp xếp ngày mai mới tới, nên hôm nay biệt thự này là thiên hạ của tôi và Lục Tiêu Nhiên.
Buổi tối, lúc anh ăn cơm, tôi mở loa phát vòng lặp những câu chuyện kinh tởm.
“Ngày xửa ngày xưa có một nàng tiên cá yêu hoàng tử trên đất liền, vì anh ta mà nàng dùng dao tự chẻ đuôi cá của mình ra, nhưng do không có thuốc khử trùng, đuôi nàng bắt đầu thối rữa, máu thịt be bét, trên đuôi đầy những con giòi…”
Phải biết rằng, Lục Tiêu Nhiên bình thường ghét nhất mấy thứ kinh dị, buồn nôn kiểu này.
Như phim xác sống, các thể loại phim kỳ dị máu me, anh nhìn một cái cũng thấy ghê tởm.
Tôi dùng chiêu này đối phó anh là quá hợp lý.
Nhưng mà, thất vọng rồi.
Lục Tiêu Nhiên cứ như thật sự bị điếc, mặt không đổi sắc ăn hết phần mì ống sốt cà chua trong đĩa.
Anh ăn được một nửa, bất ngờ nghiêng đầu hỏi tôi: “Cô có ăn không?”
Ờ…
Anh nói xem, bây giờ tôi có nuốt nổi không?
Tôi xua tay.
Anh khẽ cười, tiếp tục ăn cơm.
Buổi tối, tôi rửa mặt xong, đắp mặt nạ chuẩn bị lên giường.
Vừa mới lật chăn ra, một con mèo con nhảy bổ về phía tôi.
Tôi theo phản xạ hét lên một tiếng chói tai.
Nhưng giây tiếp theo, tôi hối hận rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận