Gả Thay Vào Nhà Tiểu Tướng Quân Đã Chết Trận

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Sau một thời gian, tiếng chỉ trích Hoắc Y Cẩm trong triều đình càng ngày càng mạnh, Nhữ Dương vương gia càng ngày càng tấn công mạnh mẽ. 

 

Còn có cái gọi là “Tố cáo thiên hạ” hận không thể ngay lập tức xác định tội danh của Hoắc tiểu tướng quân. 

 

Trong thời gian này, ta tình cờ gặp lại Khương Vi, bụng đã lớn, hóa ra là mang thai, thấy ta trong cảnh ngộ hiện tại nàng ta còn gièm pha, nói ta cả đời này chỉ có số làm hầu gái, chẳng thể nào hưởng phúc. 

 

Ta tìm hiểu một chút, nàng ta đúng là hưởng phúc thật đấy, con trai út của Nhữ Dương vương gia, trong nhà có hơn hai mươi tình nhân, còn suốt ngày lang thang nơi phong trần. 

 

Chờ Hoắc Y Cẩm trở lại, tát mạnh vào mặt nàng ta! Xem nàng ta còn dám tự phụ nữa không! 

 

Vào một ngày cuối thu, trên đường có quân lính vội vã đi qua, ta dẫn Hoắc Tiểu Kỳ ra ngoài xem, từ xa thấy nhà Nhữ Dương vương gia cũng bị khám xét. 

 

Hoàng đế ban hành sắc lệnh khẩn cấp: Nhữ Dương vương gia thông đồng với kẻ địch, nhiều lần cung cấp thông tin cho kẻ địch, khiến cho các thành trì biên giới bị phá hủy, người dân bị lâm vào cảnh lầm than.

 

Hắn ta còn thu lượm của cải dân chúng, chiếm đất đai, không làm điều ác nào không làm. 

 

Quan trọng nhất là hắn ta đã vu cáo Hoắc tiểu tướng quân, một người trung thành và yêu nước, tội của hắn ta phải bị trừng phạt!

 

Hoàng đế còn ban hành sắc lệnh, minh oan cho Hoắc Y Cẩm, giải thích rằng việc nhà Hoắc bị khám xét chỉ là một phần của quá trình lật tẩy những khối u độc hại trong triều đình. 

 

Hơn nữa, Hoắc Y Cẩm còn được phong làm Ân Hầu với danh hiệu và quyền lợi được thừa kế qua các thế hệ! 

 

Ta ôm Hoắc Tiểu Kỳ, cười rạng rỡ. 

 

Từ xa, bóng dáng một nam tử cưỡi trên lưng ngựa tiến về, dưới ánh nắng chói lòa.

 

“Lộp cộp, lộp cộp!” 

 

Tiếng vó ngựa vang vọng trong tim ta, nắng chói lóa, ánh sáng lấp lánh khi ngựa hí dài! 

 

Hoắc Y Cẩm với bộ trang phục bay phấp phới, dáng vẻ như tranh! 

 

Chàng giơ tay chầm chậm đưa ra trước mặt ta, giọng nói như tiếng chuông, vang vọng trong trái tim ta. 

 

“Khương Nham! Ta đến đón nàng về nhà!” 

 

(Hết truyện chính) 

 

Ngoại truyện 1:

 

Một ngày, ánh nắng mặt trời chiếu sáng, ta lục lọi trong phòng, tìm kiếm ở góc tường. 

 

“Không thể nào! Ta nhớ mình đã đánh rơi một hạt đậu vàng vào đây mà.” 

 

Hoắc Y Cẩm từ sân ngoài trở về, hỏi ta đang tìm cái gì. 

 

Ta nói rằng mình nhớ từ rất lâu trước đây, có một hạt đậu vàng rơi vào khe tủ, nhưng bây giờ tìm mãi không thấy. 

 

Hoắc Y Cẩm nhìn ta thật sâu, nói rằng lúc nhà bị khám xét, quân lính đã đào tung cả nền nhà, không thể nào để lại đậu vàng cho ta được. 

 

Ta chán nản ngồi xuống đất, nhìn Hoắc Y Cẩm như ông hoàng ngồi trên long ỷ, ăn bánh ngọt và uống canh mận của ta. 

 

“Trả tiền!” 

 

“Nàng nói cái gì? Nói to lên chút, ta không nghe thấy!” 

 

“Chàng nợ thiếp 23.000 lượng bạc, vậy 1.500 lượng vàng khi nào trả?” 

 

Hừ! Biết ngay mà, lúc đầu chính Hoắc Y Cẩm đã dụ dỗ ta, nói sẽ bù đắp cho việc lo lót, còn nói mọi người ngoài phố đều đang nhìn, để ta cho chàng một chút thể diện, ta mới nắm tay chàng, cùng chàng về nhà. 

 

Bây giờ lại muốn chối bỏ ư?

 

Hoắc Y Cẩm nói: 

 

“Không có tiền, kho bạc nhà ta đã bị dọn sạch, nàng cũng biết đấy, Thái tử keo kiệt, không trả tiền cho chúng ta!” 

 

Ta tức giận nghiến răng. 

 

Hoắc Y Cẩm nhìn ta chằm chằm, cắn một miếng táo lớn, má bên phồng lên khi nhai. 

 

Chàng ấy lại nhìn ta, nuốt miếng táo, rồi nói: 

 

“Thực ra vẫn còn một cách để nhanh chóng có tiền đấy.”

 

“Cách gì?” 

 

Mắt ta sáng lên! Hoắc Y Cẩm vẫy tay gọi ta lại và nói.

 

“Chúng ta chưa tổ chức lễ thành hôn mà, đúng không? Sao không tận dụng cơ hội này để làm, trước đây ta đã làm khổ nàng, phải bồi thường cho nàng một chút, tiền mừng chắc chắn sẽ không ít.” 

 

Ta nhìn chàng với ánh mắt giận dữ, cảm thấy Hoắc Hầu thật sự tham lam! 

 

Ngoại truyện 2:

 

Đêm động phòng, ta ôm một đống lớn danh mục quà mực, đếm số tiền trong đó, cười đến mức miệng không khép lại được. 

 

“Là tiền đó, tiền đó!” 

 

Ha ha ha! Bảo sao người ta hay nói ba việc vui nhất của đời người, đứng đầu chính là kết hôn.

 

Có lẽ tất cả niềm vui đều do vàng bạc mang lại! 

 

Hoắc Y Cẩm cầm ly rượu hợp hoan đưa cho ta một ly, vẻ mặt có chút bực bội. 

 

Ta vội vàng nhận lấy ly rượu, cụng ly với chàng: 

 

“Chúc mừng, số tiền chàng nợ thiếp, giờ đã quyết toán xong!” 

 

“Ực!”

 

Ta vừa uống xong, cằm liền bị Hoắc Y Cẩm nắm lấy. 

 

“Đau!” 

 

Ta rên rỉ cầu cứu. 

 

Chàng ấy lại đưa mặt đến gần ta hơn.

 

“Nham nham, ta này, không phải nhìn tốt hơn nhìn tiền sao?” 

 

Ánh nến lập lòe, lông mi Hoắc Y Cẩm như cánh bướm nhẹ đung đưa, đôi mắt như dải ngân hà. 

 

Đôi môi còn đỏ mọng. Ta không tự chủ được mà đặt tay lên vai chàng. 

 

Chàng cười nhẹ, nhưng trông lại rất nghiêm túc. 

 

“Thế nào? Phu quân nàng anh tuấn hơn đống vàng bạc kia chứ?” 

 

Ta cảm thấy không thể thở được, trái tim đập nhanh hơn. 

 

Ta đang muốn gọi nha hoàn, bảo họ đem cứu tâm hoàn đến thì Hoắc Y Cẩm đột nhiên đè ta xuống, môi chàng đặt lên môi ta. 

 

“A! Cẩn thận!” 

 

Ta thở hổn hển. Dưới người ta là cả một gia tài vạn lượng vàng! 

 

(Hết truyện)

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page