“Hừ!”
Hoắc Y Cẩm mỉa mai nhưng cũng giống như đang khen ngợi.
“Nàng đúng là rất hiền huệ!”
Ta mỉm cười khó xử.
Đúng lúc này, một bà lão được phái đến mời, Hoắc Y Cẩm không có quần áo để thay nên cứ bụi bặm như thế đi đến Từ Cảnh Đường.
Trước khi đi, chàng bảo ta nên khôi phục mọi thứ về nguyên trạng.
Ta toát mồ hôi, khôi phục về nguyên trạng không phải là điều dễ dàng đâu.
Ban đầu, ta nỗ lực để làm vừa lòng chương mẫu*, hôm nay lo Hoắc tiểu tướng quân lạnh, ngày mai lo chàng ta cảm.
*Chương mẫu: Hán Việt gọi bố chồng là “chương phụ” nên người dịch mạn phép dịch mẹ chồng là “chương mẫu”, phỏng theo “nhạc phụ, nhạc mẫu”. Bạn nào biết cách gọi đúng thì góp ý cho người dịch nhé. Xin cám ơn rất nhiều.
Đồ đạc thuộc về chàng ta trong nhà, thậm chí cả xô nước cũng sợ không quen dùng, mà đốt đi tất cả.
Nghe nói trượng phu lấy đầu thủ lĩnh quân địch như lấy đồ trong túi, ta sờ đầu mình, cảm thấy may mà nó vẫn còn.
Sợ hãi suốt đêm, Hoắc Y Cẩm lại không trở về, chờ đến bình minh, ta mới biết hoàng đế triệu kiến khẩn cấp, đêm qua chàng ấy đã vào cung.
Mất công lo sợ cả đêm.
Sáng sớm, ta đến phục vụ chương mẫu với đôi mắt thâm quầng.
Chương mẫu cười nói ta là sao may mắn, ban đầu bao nhiêu người nói Hoắc Y Cẩm đã chết, chỉ có ta kiên định, nói rằng chắc chắn chàng đang ẩn mình ở góc nào đó để lên kế hoạch, chờ đợi thành công!
Và thực sự ta đã nói đúng.
Vẻ mặt ta gượng gạo, ban đầu ta chỉ muốn làm vui lòng bà, tất cả đều là bịa đặt!
Chương mẫu lại hỏi ta, Hoắc Y Cẩm như thế nào?
Không lập tức bị hưu đã là may mắn lắm rồi.
Ta miễn cưỡng nói:
“Chàng ấy cũng thông tình đạt lý, đối xử với con rất tốt ạ!”
Vẻ mặt chương mẫu khó hiểu:
“Vậy là tốt!”
Có thể thấy bà cũng rất lo lắng, nói ban đầu quyết định gả ta cho Hoắc Y Cẩm chỉ là để đề phòng, tất cả mọi người đều lo lắng về cái chết của chàng ta.
“Từ nhỏ thằng bé đã có tính cách mạnh, ý chí kiên định, ta cũng biết nó sẽ gây ra rắc rối cho con.”
Ta lập tức hiểu ra, vỗ ngực bảo đảm:
“Nếu có chuyện gì, con sẽ tự xin rời đi ạ.”
Chương mẫu ôm ta, lại càng thêm thương xót, bà nói ta thông minh biết điều, trong tương lai nếu Hoắc Y Cẩm không yêu thương ta, thì bà cũng sẽ coi ta như con gái ruột của mình.
Nhìn lại, ta đã quản lý nhà họ Hoắc suốt năm qua.
Từ một thiếu nữ bị ruồng bỏ, không được sủng ái, gả vào nhà Hoắc được nhận nhiều thứ như vậy.
Nói thật, sau bao nhiêu năm đó, ta đã đủ thoải mái, chỉ cần ta cẩn trọng lời ăn tiếng nói, không gây xung đột với bất kỳ ai trong nhà là được.
Nếu lại tự xin rời đi, những gì nhà họ Hoắc đã cho ta chắc chắn sẽ được thu hồi.
Nhưng không sao, túi ta đầy tiền, dù không có sự bảo vệ của gia đình, ta cũng có thể sống một cuộc sống tự do tự tại.
Chỉ có một từ để miêu tả cảm xúc lúc này, đó là:
“Sảng khoái”!
Ta đã quyết định, không sợ Hoắc Y Cẩm nữa, dù sao thì “quan trường như chiến trường, nước lớn đất chắn”.
Ly hôn, hãy đợi ta, ta đang đến đây!
Giờ nghỉ trưa, ta đang ngồi trên ghế xích đu trong sân để hóng mát.
Quả cầu mềm mại và dễ thương Hoắc Tiểu Kỳ, bò đến bên ta trên chiếc ghế thấp để đọc sách và tập viết.
Dù trong phủ đã mời lão sư dạy riêng, nhưng cậu bé mềm mại Hoắc Tiểu Kỳ ấy, luôn dính lấy ta, có lẽ vì duyên phận đã kết nối chúng tôi với nhau.
Hoắc Tiểu Kỳ đọc sách rất nghiêm túc, cầm lấy một cây cỏ đuôi chó chạm vào mặt ta.
“Mẫu thân, người đã gặp phụ thân rồi sao?”
“Ừm!”
“Mọi người trong phủ đều nói, phụ thân là một vị tướng mạnh mẽ, họ nói phụ thân sẽ không thích mẫu thân, cũng sẽ không thích Tiểu Kỳ, mẫu thân và Tiểu Kỳ sẽ bị phụ thân đuổi đi, có thật không ạ?”
Đứa trẻ này mới năm tuổi, trái tim nhạy cảm khiến người ta đau lòng.
Ta mở mắt, nhìn chằm chằm Hoắc Tiểu Kỳ, bao năm qua, chỉ có ta và cậu bé này là có hoàn cảnh giống nhau.
Thậm chí còn cảm thấy đồng cảm.
Ta đã trưởng thành, có thể tự lập kế hoạch cho tương lai của mình, còn Hoắc Tiểu Kỳ, chỉ có thể bị động chịu đựng mọi thứ.
Ta an ủi Hoắc Tiểu Kỳ, những điều đó đều là lời nói bậy bạ, họ ghen tị với mẫu thân và con.
“Nghĩ xem nào! Ban đầu không ai muốn làm con của phụ thân, hỏi bao nhiêu người, không ai chịu mới lấy con làm con trai?”
“Đó là duyên phận đấy! Con làm nhi tử của phụ thân suốt bao nhiêu năm nay, hàng ngày cầu nguyện, chắc chắn phụ thân ở từ trên trời có linh, sống lại cũng là nhờ công lao của con đó.”
“Thật không ạ?”
Ánh mắt Hoắc Tiểu Kỳ sáng lên.
“Thật mà! Phụ thân con là anh hùng trên chiến trường, cứu hàng vạn người khỏi hỏa hoạn, khiến kẻ địch hứa không khai chiến trong ba mươi năm, nhiều người dân đều biết ơn chàng ấy lắm!
“Chàng ấy là người tốt vô cùng, dù có vẻ ngoài nghiêm nghị, nhưng Tiểu Kỳ đáng yêu như vậy, chắc chắn chàng ấy cũng sẽ thích Tiểu Kỳ.”
“Vậy phụ thân cũng sẽ thích mẫu thân chứ ạ!”
Hoắc Tiểu Kỳ lại bắt đầu câu hỏi hàng ngày, hỏi thẳng vào tâm hồn.
Dựa vào thái độ của Hoắc Y Cẩm ngày hôm qua, ta nghĩ việc chàng ấy thích mình có lẽ khá khó khăn.
Nhưng ta vẫn nói:
“Chắc chắn rồi, hôm qua mẫu thân đã gặp phụ thân con rồi, và chàng ấy rất rất thích mẫu thân đó.”
Ta vừa dứt lời, một tiếng “hừ” lạnh lùng vang lên trong sân, nghe có vẻ hơi đáng sợ, ta nghĩ có lẽ mình quá nhạy cảm.
Ta giải thích cho Hoắc Tiểu Kỳ.
“Lúc đầu, cả kinh thành đều nói rằng phụ thân của con đã mất, không ai muốn gả vào nhà Hoắc để làm góa phụ sống.”
You cannot copy content of this page
Bình luận