“Hôm đó trời mưa, anh tưởng người đi trên sân trường là em, còn mua cho em một chiếc ô trong suốt.”
“Trước khi em đến, anh đã chụp lại một tấm ảnh và lén in ra, bỏ vào cặp sách. Không ngờ người đó không phải là em, nên anh đã vứt nó.”
Ô trong suốt? Đúng là tôi có một chiếc, sau khi nhìn thấy bóng dáng “ánh trăng sáng” đó, tôi giận dữ ném nó vào thùng rác và không bao giờ dùng lại.
“Thấy em không mặc, anh cũng không để ý. Mãi sau này anh mới biết bạn anh làm mất váy, lúc đó anh tức giận đánh nó mấy cái, rồi hôm sau anh lại mua cho em một chiếc khác.”
Nghe lời giải thích của Tần Khởi Trần, tôi ngây người nhìn anh.
“Anh nói thật à?”
Tần Khởi Trần ghé đến hôn nhẹ lên má tôi, cười đáp.
“Dĩ nhiên là thật.”
“Vậy… vậy tại sao anh lại nói với người khác rằng em không bằng cô ấy?”
Tần Khởi Trần thở dài.
“Hồi đó có một cô gái tỏ tình với anh, anh từ chối. Bạn anh hỏi tại sao lại từ chối một nữ thần học giỏi xinh đẹp như thế. Anh nói làm sao so sánh được với Tranh Tranh nhà anh.”
“Cô ấy không thể bằng em. Bạn anh trêu rằng thì ra hoa đã có chủ, anh nói anh coi em như em gái.”
“Hồi đó anh ngốc quá, vẫn chưa hiểu rõ lòng mình.”
Tần Khởi Trần gãi mũi, ngượng ngùng nói.
Tôi sững sờ.
Nếu sự thật đúng như lời Tần Khởi Trần nói.
Vậy thì những năm qua tôi đã buồn bã vì điều gì chứ?
Tôi ghen tuông vì cái gì?
Tôi còn vô cớ giày vò những chiếc váy trắng vô tội.
Biến mình thành một kẻ đầy suy nghĩ đen tối và mờ ám.
Tôi không cam lòng mà tiếp tục hỏi.
“Anh nói em trông giống “ánh trăng sáng” của anh, chính miệng anh nói mà.”
“Chuyện đó càng là hiểu lầm. Lúc đó anh trêu em, em không nhận ra sao?”
“Anh khen em xinh mà, không phải trên mạng đang thịnh hành mấy cái câu chuyện về “ánh trăng sáng” sao…”
Tần Khởi Trần ghé sát lại, ánh mắt mang theo nụ cười, thì thầm:
“Chỉ có Nguyên Tranh là “ánh trăng sáng” của anh thôi.”
“Chẳng phải anh thích kiểu dịu dàng sao? Tóc đen váy trắng, phong cách “ánh trăng sáng” mà…”
Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn, vội vàng nhét bánh tuyết nhân khoai môn vào miệng để che giấu cảm xúc của mình.
“Cái gì chứ, anh thích em như em vốn có. Vì bức ảnh hồi nhỏ của em, anh luôn muốn xem em mặc váy trắng sẽ thế nào.”
“Không ngờ mấy lần nói thẳng ra, em lại không vui, còn cau mày nói không thích, anh cứ tưởng em nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Tần Khởi Trần ôm tôi như làm nũng, lấy đầu cọ vào tôi.
“Khi đó lòng hiếu thắng nổi lên, anh cứ mua mãi, rồi thành thói quen.”
Tôi nhai miếng bánh khoai môn mềm thơm một cách vô cảm.
Nếu, nếu sự thật đúng như vậy…
Những giọt nước mắt của tôi đều là vô ích.
Chỉ vì tôi không mở miệng hỏi thôi sao???
Tôi không tin, tôi không tin, tôi không tin! Aaaa!
“Lỗi tại anh, anh đã không mở lời, không sớm tỏ tình với em.”
Tần Khởi Trần như đọc được suy nghĩ trong lòng tôi, thốt ra điều đó.
Tôi giận dỗi.
Mất mặt quá!
“Nói dối! Nếu thật sự thích em, tại sao anh lại luôn nói với người ngoài rằng em là em gái anh.”
Tần Khởi Trần nghịch mấy lọn tóc của tôi, nhìn chằm chằm vào tôi không rời mắt.
“Sau khi nhận ra anh thích em, từ hồi lớp chín anh đã cố gắng giữ khoảng cách, sợ người khác nói lời không hay về em.”
“Lúc đó chúng ta chưa chính thức bên nhau, cần phải chú ý danh tiếng của con gái.”
“Chờ khi chính thức bên nhau, anh sẽ để mọi người biết rằng Nguyên Tranh là bạn gái của anh.”
Ngón tay tôi đan chặt vào nhau, suy nghĩ về mức độ đáng tin cậy của lời nói ấy.
Trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.
“Sau hôm trời giông, anh tự đi chơi một mình, bỏ em lại ở nhà, chẳng phải là vì trong lòng không có em sao! Bên ngoài có cô em nào khiến anh quên em rồi hả.”
Tần Khởi Trần véo má tôi, nghiến răng nói.
“Ai bảo hôm trước em quyến rũ anh, khiến anh cứ nhìn thấy em là có phản ứng, hả?”
“Khi ra ngoài chơi, trong đầu anh chỉ toàn nghĩ về em, đến mức muốn ăn tươi nuốt sống em.”
“Còn gì muốn hỏi nữa không, Tranh Tranh?”
Tôi vắt óc nghĩ mãi, thì thấy đôi môi của Tần Khởi Trần càng lúc càng tiến gần.
Tôi “chát” một cái nhẹ vào môi anh.
Rồi chạy vội vào phòng và khóa cửa lại.
Tần Khởi Trần: “…”
10
Tôi đưa tay sờ lên khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Bấy nhiêu năm qua.
Hóa ra trò cười lại là chính tôi.
Chỉ vì tôi không chịu mở miệng.
Khiến tôi suy diễn lung tung, ấm ức, giận dỗi và không cam lòng suốt bao năm nay!
Hóa ra mọi chuyện chỉ là một sự hiểu lầm!
Tôi đang làm gì thế này!
Nguyên Tranh!
Cô đang làm cái gì vậy!
Tôi lăn lộn trên giường, muốn khóc mà không có nước mắt.
Nằm im được một phút.
Tôi bỗng nghĩ ra.
Người tôi thích suốt bao năm nay cũng thích tôi!
Thích tôi thật lòng, thực sự thích tôi.
Nhớ lại những gì anh ấy nói hôm nay, nụ hôn nhẹ nhàng của anh lên má tôi, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
Vẫn là ánh mắt sâu đậm tình cảm mà tôi từng quen thuộc.
Cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể.
Tôi len lén lấy chăn che mặt.
Aaaaa!
Sắp phát điên rồi!
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi bước xuống giường, đứng cách cửa, giọng hờn dỗi nói:
“Gì vậy?”
“Có sấm sét.”
Tôi do dự mở hé cửa.
Thật ra tôi chẳng hề sợ sấm sét.
Hồi nhỏ tôi đã có chút tình cảm đặc biệt với Tần Khởi Trần.
Sấm sét thường xuất hiện vào buổi tối, khi còn ở nhà Tần Khởi Trần, tôi dùng lý do này để lừa anh cho tôi vào giường anh.
Tần Khởi Trần thấy cửa mở liền lách vào.
Như sợ tôi đuổi ra, anh nhanh chóng nhảy lên giường, rồi vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.
“Lại đây, Tranh Tranh.”
Tôi cau mặt.
Quăng con thỏ bông lên giường.
“Đường ranh giới.”
Tần Khởi Trần trợn to mắt:
“Tối hôm đó em đâu có nói thế.”
Tôi lờ anh đi, ngáp dài rồi tắt đèn.
Sáng hôm sau.
Tôi phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Tần Khởi Trần.
Mở mắt ra thì đập ngay vào gương mặt đẹp trai phóng đại trước mắt.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa mỏng, nhẹ nhàng chiếu sáng khắp căn phòng.
Hàng mi dài khẽ run theo từng nhịp thở, sống mũi cao thẳng, các đường nét trên gương mặt mượt mà.
Đôi môi Tần Khởi Trần rất đẹp, không quá mỏng cũng không quá dày, vừa vặn.
Cảm giác khi hôn lên cũng rất thoải mái.
Tần Khởi Trần mở mắt.
Tôi cạn lời, thề rằng từ nay không thốt ra lời bậy bạ nữa.
Sau đó là khoảng thời gian tay chân lúng túng, gà bay chó chạy.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa thì đã là ba giờ chiều.
Thắt lưng tôi đau ê ẩm.
Tần Khởi Trần thấy tôi tỉnh, liền vuốt nhẹ đầu tôi.
“Đói không, em muốn ăn gì?”
“Súp sườn ngô.”
“Anh làm cho em.”
Nửa tiếng sau, tôi vừa uống súp sườn vừa cảm thấy mãn nguyện.
Tần Khởi Trần như một đứa trẻ ôm lấy tôi.
“Tranh Tranh, em có thích anh không, em thích anh mà, đúng không.”
Tôi hừ một tiếng, miễn cưỡng đáp.
“Thích.”
Tần Khởi Trần mừng rỡ như điên, anh liên tiếp hôn tôi như một chú chim gõ kiến.
Tôi giả vờ khó chịu đẩy anh ra.
Ăn xong, tôi lại bắt đầu nằm dài ở nhà, mẹ nói ba ngày nữa họ mới về.
[Ngoại truyện]
Đến tối, WeChat của tôi bị nổ tung.
Tần Khởi Trần đã đăng một tấm ảnh selfie hai người lên vòng bạn bè.
[Bạn gái Tranh Tranh của tôi. / kèm ảnh chụp]
Trong ảnh, tôi đang uống súp sườn.
Tôi: …
Cảm thấy hơi cạn lời.
Nhưng trong lòng vẫn ngập tràn niềm vui.
[Trần Hạ: Cuối cùng hai người cũng đến với nhau rồi! Trời ạ!]
[Trần Hạ: Đâu rồi!]
[Trần Hạ: ???]
[Trần Hạ: Đang làm gì! Mau trả lời!]
[Trần Hạ: Aaa, tớ đã bảo là Tần Khởi Trần thích cậu mà!]
[Trần Hạ: Cậu còn nói không phải!]
[….99+]
Đúng vậy, mọi người đều biết tôi và Tần Khởi Trần đã ở bên nhau.
Mười phút sau.
Trên vòng bạn bè của Lâm Nguyệt cũng có một bài đăng, nhưng nhìn qua có vẻ như bị ép buộc.
[Phó An của tôi? / kèm ảnh chụp]
Trong ảnh, Lâm Nguyệt ngồi ở ghế phụ của chiếc Maybach, gương mặt trong sáng tập trung gõ máy tính như thể đang viết luận văn, còn Phó An cầm điện thoại, khuôn mặt nghiêm túc nhưng ánh lên niềm vui.
Thấy vậy, tôi lập tức chụp màn hình gửi cho Trần Hạ.
[Tôi: Hahahahahahahaha, văn cũ quá, chắc chắn là Phó An lấy điện thoại của Lâm Nguyệt đăng.]
[Trần Hạ: Hahahahahahaha nghe nói Phó An đã đuổi hết những kẻ theo đuổi Lâm Nguyệt rồi.]
[Tôi: Tớ cười sắp bay lên rồi đây.]
[Trần Hạ: ??? Khoan đã, nói chuyện tám chuyện người khác thì hay, còn cậu và Tần Khởi Trần thì sao? Khai thật ra đi!]
[Tôi: Tạm biệt.]
-Hết-
You cannot copy content of this page
Bình luận