Ép Anh Yêu Em

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Anh biết, tôi sợ tiếng sấm. 

 

Cha mẹ tôi cũng nghĩ như vậy. 

 

Đôi tay lớn của anh không biết để đâu, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi đang run rẩy. 

 

“Lần sau, đừng vào phòng anh giữa đêm nữa, biết không.” 

 

“Trừ khi là ngày có sấm.” 

 

Anh bổ sung. 

 

“Tại sao?” 

 

Tôi cố ý hỏi lại. 

 

“Em tin anh đến vậy sao?” 

 

Anh cố tình nhéo nhẹ eo tôi. 

 

Tôi bị anh làm cho nhột, người khẽ uốn cong. 

 

“Đừng động!” 

 

“Ừ.” 

 

Anh không nói gì thêm, chỉ dịch người ra xa một chút. 

 

“Tránh cái gì chứ, chẳng phải đã thấy rồi sao.” 

 

Tần Khởi Trần nghiến răng:

 

“Sao? Muốn thử xem ngay bây giờ à?” 

 

Tôi không đáp. 

 

Ở nơi anh không nhìn thấy, khóe môi tôi khẽ cong lên. 

 

Thật ra nghĩ kỹ lại, có những lúc anh đối xử với tôi rất tốt. 

 

Nếu người anh thực sự thích là tôi, thì tốt biết bao.

 

5

 

Mấy ngày sau đó, tôi gần như không thấy bóng dáng Tần Khởi Trần đâu cả. 

 

Còn trên mạng xã hội thì đủ các hình ảnh sôi nổi. 

 

Tụ tập ăn uống, nướng thịt, cắm trại, dã ngoại, bơi lội… không thiếu thứ gì. 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào những bức ảnh rực rỡ màu sắc của anh ấy. 

 

Trong lòng lại cảm thấy nặng nề, khó chịu. 

 

Hai hôm trước, tôi đã hạ mình bảo Tần Khởi Trần dẫn tôi đi chơi, một người bạn của anh ấy trêu chọc:

 

“Cô gái này đẹp thế, là bạn gái à?” 

 

Tần Khởi Trần đá anh ta một cái:

 

“Bạn gái gì chứ, chỉ là em gái thôi.” 

 

Trần Hạ luôn bảo rằng Tần Khởi Trần thích tôi. 

 

Nhưng nhiều điều cho thấy rõ anh ấy không hề thích tôi. 

 

Chẳng hạn, anh ấy chưa bao giờ chủ động dẫn tôi đi chơi, cũng không chủ động để tôi hòa nhập vào nhóm bạn của anh. 

 

Khi người khác hỏi về tôi, anh chỉ xoa đầu tôi như một người anh trai, bảo tôi là em gái. 

 

Những lời tôi nói, Tần Khởi Trần cũng chẳng để trong lòng. 

 

Từ khi lên lớp tám, mỗi năm quà sinh nhật Tần Khởi Trần tặng tôi đều có một chiếc váy trắng mà tôi ghét. 

 

Rõ ràng tôi đã nói là không thích. 

 

Tôi không biết vì sao Tần Khởi Trần lại kiên trì muốn tôi mặc nó như thế. 

 

Có lẽ vì khuôn mặt, mặc váy trắng miễn cưỡng cũng có vài phần giống ai đó, hoặc có lẽ vì lý do khác. 

 

Chẳng có gì ngoài việc đó, anh từng nói, tôi không hợp với phong cách dịu dàng. 

 

Thỉnh thoảng, khi tôi đang làm việc gì đó, ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt anh, trong đôi mắt đó ẩn giấu sự nóng bỏng, giống như ánh mắt ngày hôm ấy anh nhìn theo bóng dáng đó trong mưa. 

 

Khi bị tôi phát hiện, anh lại đổi sang vẻ mặt lơ đãng bình thường. 

 

Mỗi lần như vậy, trong lòng tôi lại đau như bị kim châm. 

 

Có lần tôi mỉa mai anh:

 

“Sao? Rất giống “ánh trăng sáng” à?” 

 

Anh cười đáp:

 

“Giống chứ.” 

 

Tôi thấy mình thật ngu ngốc, như thiêu thân lao vào lửa. 

 

Thật ra, anh chưa từng gây ra tổn thương tình cảm thực sự cho tôi. 

 

Kẻ tâm lý méo mó, không cam lòng, lại là tôi. 

 

Tôi cũng muốn thấy cảnh anh đau khổ vì yêu mà không được đáp lại. 

 

Có phải cũng sẽ thảm hại, xấu xa như thế không? 

 

Khi tôi đang mải mê suy nghĩ, Trần Hạ gọi điện bảo tôi tối đi ăn đồ nướng. 

 

Thành phố Z có một khu chợ đêm dài, toàn là các hàng quán ăn vặt, buổi tối cực kỳ nhộn nhịp. 

 

Từ xa, Trần Hạ vẫy tay với tôi. 

 

Tôi chạy đến, trên bàn bày đầy những món nướng nóng hổi thơm phức kích thích tuyến nước bọt của tôi. 

 

Ôi trời ơi! Toàn là những món tôi thích! 

 

Trên đời này chỉ có bạn thân là tuyệt nhất! 

 

Tôi vừa gặm cánh gà, vừa hạnh phúc nghĩ. 

 

Mỗi khi tôi và Trần Hạ gặp nhau luôn có những câu chuyện không dứt. 

 

Từ mấy chuyện cũ rích đến tin đồn mới nhất. 

 

Chẳng hạn như con chó lớn nhà họ Trần lại tấn công tên hái trộm nhót bên đường, và đây đã là lần thứ mười ba trong năm nay! 

 

Hay chuyện mấy hôm trước Trần Hạ thấy Phó An cưỡng hôn Lâm Nguyệt trong bãi đỗ xe, Trần Hạ bảo lần đầu tiên thấy Lâm Nguyệt mất bình tĩnh, hét lên với Phó An rằng “Đây là nụ hôn đầu của tôi!”

 

Tôi hỏi:

 

“Cậu trốn ở đâu mà nghe ngóng kĩ vậy?” 

 

Trần Hạ cười đầy bí ẩn, không chịu nói. 

 

Cô ấy còn kể chuyện nữ thần học bá đứng thứ hai toàn trường thời cấp ba theo đuổi kẻ đứng đầu lém lỉnh của trường, cuối cùng hai người yêu nhau từ đại học, quấn quýt đến khiến người ta phải ghen tị. 

 

Chuyện hai bạn nhỏ yêu sớm từ tiểu học, tới giờ vẫn chia tay rồi quay lại, không dứt. 

 

Và chuyện một cô gái trong lớp đại học từng theo đuổi một tay đào hoa, cuối cùng lại kết hôn với người được mai mối, nghe nói tay đào hoa đó hối hận vô cùng, còn định đến đám cưới cướp dâu nhưng bị MC ngăn lại. 

 

Tôi và Trần Hạ cười phá lên, cười đến đau bụng, vội uống một ngụm nước mận lạnh để bình tĩnh lại. 

 

Rồi tôi ngẩng đầu lên và thấy ở bàn chéo bên cạnh, có một bóng dáng quen thuộc. 

 

Tần Khởi Trần. 

 

Bàn của họ rất lớn, sáu bảy người, ồn ào náo nhiệt, toàn là đàn ông. 

 

Lúc này, một cô gái bước vào, mái tóc dài óng mượt, nụ cười tươi tắn, hai má có lúm đồng tiền đáng yêu, chiếc váy trắng nổi bật giữa chợ đêm hỗn loạn. 

 

Cô gái được mời ngồi bên cạnh Tần Khởi Trần, anh nhích qua một bên để nhường chỗ rộng rãi cho cô ấy. 

 

Lòng tôi chợt chùng xuống. 

 

Niềm vui khi gặp Trần Hạ bị nghiền nát không còn sót lại chút nào. 

 

Xương cánh gà trong miệng tôi kêu lên răng rắc. 

 

Tôi hạ thấp mí mắt, kìm nén suy nghĩ độc ác muốn lao lên tuyên bố chủ quyền, rồi nhét vào miệng một xiên bánh gạo dẻo. 

 

Tôi không muốn đoán cô gái đó là ai. 

 

Là người yêu mới? 

 

Hay là bóng dáng khó quên của anh từ thời cấp hai? 

 

Không chừng đã giấu tôi mà ở bên nhau rồi. 

 

Nhưng tôi có tư cách gì để ghen tị hay chất vấn chứ. 

 

Người yêu mới hay cũ thì liên quan gì đến tôi. 

 

Tôi chỉ là một cô bạn thanh mai với lòng dạ tối tăm, đầy sự ghen tị mọc như cỏ dại. 

 

Ăn xong đồ nướng, tôi đề nghị Trần Hạ đi quán bar. 

 

Ánh đèn mờ ảo che giấu sắc mặt tái nhợt, bất lực của tôi. 

 

Trần Hạ trêu:

 

“Ngoan ngoãn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng muốn nổi loạn rồi à?” 

 

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ uống, hết chai này đến chai khác. 

 

Chất lỏng cay xè trượt qua cổ họng, cảm giác cay nồng của cồn làm tê liệt sự không cam lòng bao lâu nay của tôi. 

 

Chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm. 

 

Trước mắt dần hiện lên những ký ức mờ ảo. 

 

Tôi vẫn nhớ, lần đầu gặp Tần Khởi Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh đeo kính râm nhỏ xíu, đầy kiêu ngạo, kéo tay tôi tránh khỏi chiếc nồi súp nóng bỏng mà người phục vụ cầm. 

 

Năm lớp hai, chúng tôi cùng nhau xây một lâu đài khổng lồ, tôi nói mình là công chúa trong lâu đài, anh đỏ mặt, ngượng ngùng bảo: 

 

“Vậy anh là hoàng tử…” 

 

Năm lớp bốn, tôi năn nỉ anh chơi nhảy dây tập thể, miệng anh thì chê là trò con gái, nhưng lại ngoan ngoãn để tôi kéo vào chơi. 

 

Năm lớp sáu, anh đã đẹp trai đến mức làm điên đảo biết bao cô gái, nhưng mỗi lần tan học anh vẫn chờ tôi ở cửa lớp để cùng về nhà. 

 

Anh sẽ trêu tôi khi tôi thi được điểm kém, nhưng vẫn mua cho tôi ly trà sữa khoai môn mà tôi thích sau giờ học. 

 

Anh sẽ kiên nhẫn dạy tôi những bài toán khó khi tôi đau đầu. 

 

Anh sẽ dậy sớm một tiếng để mua bánh bao súp cách tám cây số cho tôi khi tôi thèm. 

 

Nước mắt dần tràn ra khóe mắt. 

 

Ánh đèn chớp nháy của quán bar loang lổ, quái dị. 

 

Tất cả mọi thứ thay đổi kể từ ngày hạ chí năm lớp tám. 

 

Từ những việc nhỏ nhất, anh bắt đầu không chờ tôi tan học, không rủ tôi đi ăn, không còn sự nhiệt tình vô tư của tuổi trẻ. 

 

Anh cũng bắt đầu giảng bài cho các cô gái khác, tham gia tụ tập với bạn bè, có vòng bạn bè riêng của mình. 

 

Tôi chẳng biết gì cả. 

 

Cuối cùng tôi chỉ có thể nghe kể về anh qua miệng người khác. 

 

Người đau khổ chỉ có tôi. 

 

Chỉ mình tôi. 

 

Tôi cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay, nức nở.

 

6

 

Trần Hạ thấy tôi mang theo hơi rượu và nỗi buồn ngập tràn, lặng lẽ uống hết ly này đến ly khác, thì sợ quá nên vội gọi điện cho Tần Khởi Trần. 

 

“Tần Khởi Trần, Tần Khởi Trần! Mau tới đây, Tranh Tranh uống say rồi, cậu mau đưa cô ấy về nhà đi.” 

 

Giọng Trần Hạ đầy lo lắng. 

 

“Tranh Tranh cứ khóc mãi, khóc thương tâm lắm, cậu có bắt nạt cậu ấy không đấy?” 

 

Tôi nghe không rõ đầu dây bên kia nói gì. 

 

Sau khi hồi tưởng lại những ký ức cũ, tôi ngước mắt lên lần nữa. 

 

Và nhìn thấy người đó. 

 

Người tôi hằng mong nhớ. 

 

Tôi bật cười. 

 

Ánh mắt Tần Khởi Trần đầy tức giận. 

 

“Ai cho em đến quán bar uống rượu?” 

 

Anh cố giật lấy ly rượu trên tay tôi. 

 

Tôi né ra, giọng lờ đờ vì men say. 

 

“Anh là ai… anh… anh có tư cách gì mà quản tôi?” 

 

Nước mắt chảy xuống cằm. 

 

Tần Khởi Trần kéo tôi dậy, nhưng khi thấy khuôn mặt tôi đầy nước mắt, những giọt lệ mới cứ thế trào ra, anh sững người một lúc, giọng nói anh trở nên căng thẳng, rồi lóng ngóng lau mặt tôi. 

 

“Tranh Tranh, em sao thế, bị ai ức hiếp à?” 

 

Bàn tay ấm áp và thô ráp của anh vuốt ve khuôn mặt tôi. 

 

Tôi nhắm mắt cười, nhưng nước mắt nóng hổi vẫn không ngừng rơi. 

 

“Tớ thích anh ấy… Hạ Hạ, tớ yêu anh ấy biết bao.” 

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page