Ban đầu Lâm Nguyệt muốn ngồi cùng Tần Khởi Trần.
Nhưng khi cô ấy hớn hở định ngồi xuống, thì Tần Khởi Trần kéo tôi ngồi vào chỗ bên cạnh anh.
Suýt chút nữa tôi lại có một cuộc chạm trán gần gũi với cơ bụng của anh.
Lâm Nguyệt nhất quyết muốn ngồi cùng hàng với Tần Khởi Trần, khiến tôi phải co người lại, bị ép ngồi giữa hai người họ.
“Có chật không? Ngồi lên đùi anh trai này.”
Tần Khởi Trần thì thầm bên tai tôi, hơi nóng thổi khiến tai tôi ngứa ngáy.
Tôi túm lấy tai anh, mặt không cảm xúc, cố tình thổi hơi nóng vào tai anh như anh đã làm:
“Đừng suốt ngày bày trò.”
Thời buổi này, làm người thay thế cũng không dễ dàng gì.
Còn phải chịu đựng đối phương liên tục bày tỏ trạng thái lả lơi.
Mấy món ăn nóng hổi được dọn lên, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của tôi.
Lúc đó xảy ra một chuyện rất xấu hổ.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước vào nhà hàng, đi thẳng về phía chúng tôi.
Anh ta dịu dàng nói với Lâm Nguyệt:
“Nguyệt Nguyệt, không ngờ em ở đây, anh tưởng em đã đi trước rồi.”
Thấy không còn chỗ ngồi, anh ta bảo phục vụ lấy thêm ghế và ngồi xuống bên cạnh.
Anh ta còn hạ giọng hỏi Lâm Nguyệt:
“Muốn ăn tôm không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Lâm Nguyệt gật đầu không chút ngượng ngùng.
Hai người họ quả là đặc biệt.
Dường như người nam nhớ ra điều gì, chỉnh lại chiếc kính gọng vàng:
“Xin lỗi mọi người, đã làm phiền rồi. Bữa này tôi mời.”
Nói xong, anh ta lấy từ túi ra vài chiếc thẻ:
“Đây là quà xin lỗi.”
Mỗi người một chiếc.
Tôi nhận lấy và nhìn thoáng qua.
!!!
Thẻ kim cương SVIP của Nightfall Romance.
Chiếc thẻ này là phiên bản giới hạn, có tiền cũng khó mà mua được.
Ai có thẻ này sẽ nhận được những dịch vụ tốt nhất trong câu lạc bộ.
Nightfall Romance là câu lạc bộ lớn nhất ở thành phố Z.
Dù cái tên nghe có vẻ cũ kỹ, nhưng những người tới đó đều là người quyền lực hoặc giàu có.
Nghe nói chủ câu lạc bộ còn rất đẹp trai…
Tôi chợt ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đó rồi lại nhìn sang Lâm Nguyệt.
Trần Hạ phản ứng còn nhanh hơn tôi, lập tức đẩy món ăn về phía Lâm Nguyệt:
“Không sao không sao, không phiền đâu.”
Người đàn ông tự giới thiệu tên là Phó An, rồi chăm chú bóc tôm cho Lâm Nguyệt.
Tần Khởi Trần hừ một tiếng, rũ mắt nhìn tôi:
“Đừng nhìn nữa, nước dãi sắp chảy ra rồi kìa.”
Tôi bĩu môi.
Người đàn ông vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại chu đáo và chung thủy thì ai mà không thích, khác hẳn Tần nào đó.
Trần Hạ từng nói với tôi, Lâm Nguyệt sở hữu cả một “ao cá”, những người theo đuổi cô ấy xếp hàng dài từ cổng trường đại học Z đến quảng trường Thiên An Môn.
Mỗi người theo đuổi Lâm Nguyệt, cô ấy đều không từ chối, không nhận lời và không chủ động, tuân theo nguyên tắc “ba không”.
Nhưng đó chưa phải điều quan trọng nhất, chất lượng của những người theo đuổi Lâm Nguyệt đều rất cao.
Ôi, Lâm Nguyệt đúng là có phúc.
4
Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi vui vẻ chào tạm biệt Lâm Nguyệt và Phó An.
Rồi ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy.
Không may là, về đến nhà tôi mới phát hiện mình để quên chìa khóa ở bên trong.
“Tranh Tranh à, cha mẹ với dì Tần đi du lịch rồi, không phải anh Khởi Trần của con đang thuê nhà gần trường sao? Mấy hôm nay con chịu khó ở nhờ đó một chút nhé, dì Tần đã nói với Khởi Trần rồi.”
Điện thoại bên kia ồn ào, không cho tôi cơ hội nói gì, rồi cúp cái rụp.
Hừm.
Ông trời giúp tôi rồi đây.
Con ác quỷ trong lòng tôi bắt đầu cựa quậy, kêu gào:
“Trêu chọc anh ấy! Chiếm lấy anh ấy!”
Một tin nhắn WeChat đến:
[Nhanh lên, anh trai này sắp đi ngủ rồi.]
Tôi gửi lại:
[?]
[Chuẩn bị rượu vang đón bản tiểu thư tới ngay.]
Khi tôi đến trước cửa nhà anh, Tần Khởi Trần không mặc áo, còn ướt sũng nước, những giọt nước nhỏ từ tóc rơi xuống xương quai xanh, trượt dài xuống tám múi cơ bụng.
Trên vai anh “vác” một chai rượu vang lớn, miệng cười mỉm.
Nhiều năm rồi, tôi đã sớm miễn nhiễm với thân hình của anh.
Tôi dùng ngón trỏ chọc vào cơ bụng anh, kiêu ngạo đẩy anh ra.
Rất quen thuộc, tôi bước vào phòng khách và thay bộ váy ngủ hai dây đã để lại ở đây từ lâu nhưng chưa từng mặc.
“Mau làm đồ ăn, em đói rồi.”
Tần Khởi Trần nấu ăn rất giỏi, mỗi lần làm đồ ăn khuya xong đều gửi cho tôi, làm tôi thèm chảy nước miếng.
Anh lau tóc bằng khăn.
Làm khó Tần Khởi Trần không phải chuyện dễ, bộ bikini màu hồng thẫm không khiến anh dao động, cùng lắm chỉ làm trỗi dậy chút bản năng nam giới.
Nhưng bộ váy ngủ hai dây trắng trong mờ, tinh khôi như hoa nhỏ yếu đuối, mới khiến anh lập tức trở thành chàng trai ngây thơ.
Đó là kết luận từ thời cấp hai của tôi.
Tôi giả vờ không nhìn thấy phản ứng của anh, đi thẳng tới, cầm lấy khăn của anh.
Nhẹ nhàng lên tiếng:
“Anh Khởi Trần, để em giúp anh.”
“Em bị gì vậy.”
Anh hơi quay đầu, không tự nhiên.
Tôi lườm anh:
“Mau lau đi, lau xong làm đồ ăn, chị đây đói rồi.”
Tần Khởi Trần ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, mùi dầu gội thơm tho xộc thẳng vào mũi tôi.
Nhìn gương mặt nghiêng hoàn hảo và thanh thoát của anh, tôi bất giác ngẩn người.
“Này, vậy mới là em chứ, đừng làm ra vẻ dịu dàng này, không hợp với em đâu.”
Tay tôi khựng lại.
Một cảm giác như kim châm nhói lên trong lòng.
Anh tiếp tục nói,
“Nhìn thật đáng sợ.”
Tôi rũ mắt nhìn chằm chằm vào sau gáy anh, ánh mắt lạnh lùng, ném chiếc khăn đi.
Tần Khởi Trần chẳng để ý, đi thẳng vào bếp loay hoay làm đồ ăn.
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi bước vào phòng tắm.
Phòng tắm chỉ có ở phòng ngủ chính.
Tôi dùng sữa tắm thường dùng của Tần Khởi Trần, nhìn vào gương ngắm khuôn mặt xinh đẹp đọng đầy những giọt nước,
chiêm ngưỡng thân hình được lớp bọt trắng che phủ ẩn hiện, tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt rạng rỡ.
Như chợt nghĩ đến điều gì đó.
Tôi từ từ cong môi cười.
Giây tiếp theo, tôi hét lên.
“Á…!!!”
Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân, Tần Khởi Trần gõ cửa phòng tắm, giọng đầy châm chọc.
“Tiểu thư làm sao thế? Tắm mà bị ám sát à?”
Tôi ấp úng, kéo dài giọng.
“Không… không có gì đâu, anh làm việc của anh đi, không cần để ý đến em.”
Thấy tôi bất thường, không cãi lại như mọi khi, Tần Khởi Trần ngầm căng thẳng, giọng nói có chút đe dọa.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Em không nói là anh vào đó đấy nhé?”
Tôi giả vờ tức giận và xấu hổ.
“Anh là lưu manh à! Em chỉ bị trượt chân ngã thôi! Mau đi nấu ăn đi!”
Tần Khởi Trần lười biếng đáp.
“Ồ, vậy à, em có đứng lên được không?”
“Chó cũng đứng được… hừ, á!”
Nghe tiếng động trong phòng tắm, giọng anh nghiêm túc hơn.
“Em ổn không đấy? Đừng cố gắng quá, đừng để chấn thương nặng thêm, tìm cái gì đó che lại, anh vào đây.”
“Hừ… Hừ!”
“Chẳng phải hồi nhỏ đã thấy rồi sao, xấu hổ cái gì chứ.”
Tần Khởi Trần không đợi tôi trả lời mà đẩy cửa bước vào luôn, ánh mắt lướt nhanh, đến bên tôi và ngồi xổm xuống.
“Khụ, có cần anh rửa trôi bọt xà phòng giúp không?”
Tôi đập một cái vào đầu anh.
“Anh điên à, rửa làm gì, anh định làm gì hả! Anh, anh chỉ cần xử lý chỗ cổ chân em là được.”
“Ừ.”
Tần Khởi Trần đứng dậy đi lấy dầu xoa bóp.
Trở lại, anh mở vòi hoa sen.
Tôi hoảng hốt:
“Anh làm gì vậy!”
“Cho nước lạnh lên chân em, sưng đỏ cả rồi.”
Anh tùy tiện lấy một chiếc khăn tắm phủ lên tôi.
Rồi cầm lấy chân tôi, nước chảy nhẹ nhàng rửa sạch bọt trắng.
Tần Khởi Trần đỏ cả tai.
Tôi cười thầm.
“Không phải nói hồi nhỏ đã thấy rồi sao, sao tai lại đỏ vậy?”
Tần Khởi Trần đổ dầu xoa bóp, tay ấn nhẹ lên mắt cá chân tôi, không nhìn thẳng vào tôi.
“Phòng tắm đầy hơi nước, nóng, ít oxy, anh thiếu oxy.”
Tôi cười càng lớn.
Sắc mặt Tần Khởi Trần tối sầm lại.
Hai bàn tay lớn của anh đặt lên chân trái của tôi, xoay nhẹ như trả thù.
“Rắc” một tiếng.
Khớp xương về lạivị trí cũ.
“Xong rồi, thử xem em đứng dậy được không.”
Tôi kéo khăn tắm quấn quanh người, mặt đỏ bừng, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Ừ, anh đỡ em một chút.”
Tần Khởi Trần nắm lấy tay tôi.
Tôi loạng choạng, môi chạm vào xương quai xanh của anh, rồi lập tức lùi ra.
Tần Khởi Trần nhéo má tôi:
“Muốn lợi dụng anh hả?”
Tôi chu môi theo phản xạ, tức giận nhìn anh:
“Hừ, anh có gì để lợi dụng chứ! Mơ mộng hão huyền.”
Ánh mắt Tần Khởi Trần tối lại.
Tôi đẩy anh ra khỏi phòng tắm, vừa rửa sạch bọt vừa hát vui vẻ.
Nước ấm lan tỏa làm máu chảy đều trong cơ thể tôi.
Làn hơi nước mờ ảo vẫn còn đọng lại, cảm giác đôi tay to lớn của Tần Khởi Trần dường như vẫn hiện hữu trên chân tôi.
Tim tôi không ngừng đập loạn nhịp.
—
Nửa đêm.
Tiếng sấm rền vang.
Tôi kéo chăn trùm kín đầu.
Tiếng sấm lớn như nổ tung ngay bên tai tôi.
Ánh chớp lóe sáng làm căn phòng trắng xóa, soi rõ con đường tôi đi chân trần ra ngoài.
Rầm một tiếng.
Tôi vặn nắm cửa phòng Tần Khởi Trần, bước vào và đóng lại.
Tiếng sấm nặng nề lấn át mọi âm thanh khác.
Chiếc giường lún xuống.
Tôi kéo tấm chăn mềm ra và chui vào trong vòng tay anh, hai tay ôm lấy eo săn chắc của anh.
Cả người anh cứng lại.
Tôi rúc đầu vào lồng ngực cứng rắn của anh, cố hút lấy hơi ấm từ đó.
Một lúc lâu sau, anh cất giọng khàn khàn.
“Không sao, đừng sợ, anh ở đây.”
Tôi ôm chặt lấy anh, gần như dán sát vào người anh.
You cannot copy content of this page
Bình luận