1
Dưới ánh nắng rực rỡ, không khí dính nhớp và nóng bức.
Công viên nước ở thành phố Z ồn ào và náo nhiệt.
Từ xa, những cơn sóng nhân tạo ầm ầm dâng trào mạnh mẽ.
Giây tiếp theo, nước trong hồ lập tức tràn qua đầu.
Tôi nín thở, mở mắt dưới làn nước.
Khoảnh khắc này dường như trôi chậm lại.
Cảm giác kích thích đầy phấn khích khi bị áp lực nước ép đến làm từng lỗ chân lông trên người tôi giãn nở sảng khoái.
Tôi nhẹ nhàng khua cánh tay trong nước.
Bất ngờ, tôi thoáng thấy trong tầm tay có một vệt màu hồng thẫm đang trôi lơ lửng.
Màu sắc này… Sao nhìn quen quá vậy!
Tôi giật mình cúi đầu nhìn xuống, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Không thể nào! Chiếc bikini của tôi!!!
Tôi hoảng loạn đưa tay cố kéo lại.
Nhưng vệt màu hồng ấy như mây bay, biến mất không dấu vết.
Chỉ 0,5 giây suy nghĩ, tôi đưa ra một quyết định táo bạo.
Tôi lướt nhanh về phía cơ thể mạnh mẽ ấy, vùi đầu vào cơ bụng tám múi của anh.
Thân hình kia lập tức cứng đờ.
Hai ba giây sau, những cơn sóng dữ dội trào về phía sau.
Lực đẩy và quán tính khiến đầu tôi và phần trên cơ thể anh ấy nổi lên khỏi mặt nước.
Nước vừa vặn tới cơ bụng của anh, ngang tầm cổ tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Em còn muốn ôm bao lâu nữa?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên từ phía trên đầu tôi.
Đúng vậy, người tôi đang ôm chính là thanh mai trúc mã của tôi, Tần Khởi Trần.
“Đồ của em… bị cuốn trôi mất rồi!”
Không ngờ chuyện này lại xảy ra với tôi!
Quá mất mặt rồi!
“Đồ gì của em?”
Tôi cảm nhận được cơ bụng của anh ấy rung lên.
Anh ấy đang cười.
Một luồng cảm giác xấu hổ từ chân lan thẳng lên não tôi.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh ấy đang móc lấy chiếc bikini dây màu hồng thẫm, nước còn nhỏ giọt xuống.
Trời ơi! Sao cảnh tượng này lại thấy nhức nhối quá chừng.
Tôi thả một tay ra, giật lấy nó, nhưng cơ thể vẫn bám chặt vào anh.
“Khụ, à thì, anh… anh đưa em vào bờ chút đi, em sẽ mặc lại.”
“Được thôi, một bữa ăn.”
Tần Khởi Trần thoải mái đáp.
Cái tên này lợi dụng cơ hội để tống tiền tôi!
Tôi nghiến răng:
“Được! Nhanh lên!”
Chưa nói dứt lời, Tần Khởi Trần đã cùng tôi bước nhanh về phía bờ bể bơi.
Tôi nửa ngồi nửa đứng, lùi về phía sau khá chông chênh, suýt nữa ngã mấy lần chỉ trong khoảng ba, bốn mét đó.
Phản ứng của Tần Khởi Trần rất nhanh, anh đỡ lấy nách tôi kéo lên.
Lòng bàn tay anh rất to, do thường xuyên chơi bóng rổ nên có một lớp chai mỏng không dễ nhận ra, lại còn ấm áp nữa.
Cảm giác bàn tay nóng hổi áp lên da tôi rồi lập tức buông ra.
Khá lịch thiệp đấy chứ, tôi nghĩ thầm.
2
Tôi và Tần Khởi Trần lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đi học chung, cha mẹ hai bên thân thiết đến mức không thể thân hơn.
Tần Khởi Trần chỉ hơn tôi đúng một tháng, nhưng lúc nào cũng tự nhận là anh trai.
Mỗi lần anh ấy sang nhà tôi ăn cơm, mẹ tôi luôn nói:
“Con phải lấy anh Khởi Trần của con làm gương, thằng bé vừa học giỏi vừa ngoan.”
Anh ấy sẽ chờ đến lúc mẹ tôi vào bếp rửa chén, bắt chéo chân và rung rung đầy tự mãn, với vẻ mặt đáng ghét.
“Nghe thấy chưa, phải học theo anh Khởi Trần của nhà em đấy.”
Tôi lập tức chộp lấy chiếc dép và ném về phía anh.
“Nhà anh cái quái gì chứ!”
Và rồi tiếng gầm vang của mẹ tôi vọng tới:
“Nguyên Tranh! Con làm cái gì đấy!”
Tần Khởi Trần nằm trên ghế sô pha, cười đến mức rung cả người.
Từ hồi cấp ba, bạn thân Trần Hạ cứ luôn đeo bám hỏi tôi:
“Hai người ở bên nhau rồi à? Khi nào định đến với nhau thế?”
Tôi chỉ lạnh nhạt liếc cô ấy một cái:
“Tần Khởi Trần không thích tớ đâu.”
Lúc này, Trần Hạ lại nhìn tôi bằng ánh mắt như thấy ma quỷ.
Có gì kỳ lạ sao?
Tần Khởi Trần thật sự không thích tôi.
Anh ấy có một mối tình đơn phương, một “ánh trăng sáng” (mối tình đầu) trong lòng.
Đó là bí mật mà Tần Khởi Trần giấu kín từ hồi cấp hai.
Hôm đó là ngày hạ chí năm lớp tám.
Mưa lớn lắm.
Khi tôi chạy đến trạm xe buýt, Tần Khởi Trần đang nhìn đăm đăm qua hàng rào trường học, hướng về phía sân vận động xa xăm bị bao phủ bởi màn mưa mờ ảo.
Trong ánh mắt đen láy của anh chứa một sự dịu dàng hiếm thấy.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt anh.
Một bóng dáng mặc váy trắng, mái tóc đen, cầm ô trong suốt, đang bước đi lẻ loi trong mưa.
Khi thấy tôi, Tần Khởi Trần hơi sững lại, rồi lại như thường ngày, tự nhiên khoác vai tôi.
Chiếc máy ảnh đeo trên cổ anh đung đưa va vào tôi đau điếng.
Chỉ lần đó tôi không gạt tay anh ra, lặng lẽ nghe anh nói nhảm.
Cha mẹ chưa về nhà, tôi sang nhà anh ăn cơm.
Khi đang làm bài tập trong phòng Tần Khởi Trần, tôi vô tình đá đổ thùng rác.
Cúi xuống nhặt lên, tôi bất giác nhìn thấy trong thùng rác có một tấm ảnh.
Như bị ai đó xui khiến, tôi cầm lên xem.
Là bức ảnh bóng dáng cô gái mà Tần Khởi Trần vừa chụp sau giờ tan học.
Chụp rất đẹp.
Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?
Chắc là bị cô gái đó từ chối rồi.
Tôi lặng lẽ cất bức ảnh đi.
Sau khi về nhà, tôi cũng không hiểu mình đã xem lại bức ảnh đó bao nhiêu lần.
Tối hôm ấy, cuộn mình trong chăn, cảm giác nặng nề không tan biến khiến tôi nhận ra rằng, có những cảm xúc khi vừa mới nảy mầm đã bị bóp nghẹt ngay từ trong trứng nước.
Tôi đã hiểu, Tần Khởi Trần xem tôi như người thay thế cho “ánh trăng sáng” của anh ấy.
Ngày hôm sau, Tần Khởi Trần cầm một túi đồ nhãn hiệu nổi tiếng cười nói với tôi:
“Nguyên Tranh, mua cho em này, nhớ mặc nhé.”
Tôi rất vui.
Không ngờ khi mở ra lại là một chiếc váy trắng.
Sau giờ tan học, tôi nghe thấy anh đang gọi điện cho ai đó, giọng mơ hồ không rõ:
“Đã mua rồi… Tranh…”
Bước chân tôi dừng lại, tay cầm món quà đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho sinh nhật Tần Khởi Trần.
“… Nữ thần à… Làm sao cô ấy có thể so sánh được… Tôi chỉ coi cô ấy như em gái…”
Từ sau lần đó, mối quan hệ giữa tôi và Tần Khởi Trần không thay đổi, nhưng bản thân tôi thì đã khác.
Mầm non bị bóp nghẹt đó từ lâu đã mục nát, bốc mùi.
Tôi luôn tự nhắc mình rằng, Tần Khởi Trần chỉ là một kẻ tệ bạc.
Thích đùa giỡn tình cảm với người thay thế, còn tự tin nói với người khác rằng xem tôi như em gái.
Vì quan hệ của cha mẹ, tôi không thể tránh xa anh.
Tôi chỉ có thể chịu đựng nỗi nhục nhã này nhiều năm, để thực hiện một kế hoạch lớn trong lòng.
Tôi muốn khiến Tần Khởi Trần yêu tôi, say đắm tôi, để rồi anh sẽ chẳng thể nào có được trong sự từ chối cay nghiệt của tôi.
“Tranh Tranh, anh là một người đàn ông bình thường.”
Giọng Tần Khởi Trần khàn khàn.
Tôi không dám ngẩng đầu, nhưng có thể tưởng tượng được nét mặt đầy gian xảo của anh lúc này!
Tôi cảm nhận được nhịp tim trầm đục, hơi thở phập phồng từ lồng ngực anh.
Khi lưng tôi chạm vào bờ tường lạnh lẽo, anh đã hoàn toàn vòng tay ôm trọn lấy tôi, hơi cúi lưng xuống.
Tôi vô thức ngẩng đầu lên.
Chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Những giọt nước từ mái tóc đen rối rũ rơi xuống sống mũi cao, trượt dài xuống đường nét quai hàm mềm mại.
Lông mày và đôi mắt Tần Khởi Trần rất tinh tế, khi tập trung nhìn ai đó lại càng toát lên vẻ sâu lắng.
Tôi cố tỏ ra hung dữ,
“Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy người đẹp bao giờ à!”
Ánh mắt tôi lại không tự chủ được liếc về phía anh.
Khụ khụ.
Tôi thề, thật sự không phải cố ý.
Tôi quay lưng lại đầy ngượng ngùng, cầm lấy chiếc bikini, nhắm vào vị trí cần buộc dây phía sau.
Kiểu tôi mua là dạng dây kéo vòng tròn ở lưng.
Khá khó buộc.
Lại thêm ánh nhìn mạnh mẽ từ phía sau, khiến tôi luống cuống, mãi không buộc được.
Mặt tôi đỏ lên ngay lập tức.
Thậm chí hơi bực mình.
Chưa kịp nói gì, tay anh đã nắm lấy dây rút áo, giúp tôi buộc lại.
“Chậc, vụng về quá.”
Tôi không nói gì.
Chỉ là tay anh vô tình chạm vào lưng tôi.
Tim tôi “thình thịch” nhảy loạn xạ.
3
Hai người chúng tôi không nhắc lại chuyện xấu hổ vừa rồi ở hồ bơi.
Tôi và Tần Khởi Trần thay quần áo thường, rồi đi gặp Trần Hạ và bạn trai của cô ấy.
Không ngờ trên đường đi, chúng tôi gặp Lâm Nguyệt.
Cô ấy ngồi trên ghế, đôi chân dài hơi co lại, tay cầm hai que kem khổng lồ.
Chiếc váy ngắn màu hồng nhạt hơi ướt làm nổi bật vẻ mong manh, duyên dáng của cô ấy.
Thật đúng là một đóa sen trong sáng vừa bước ra khỏi làn nước.
Chúng tôi đang thảo luận sôi nổi xem ăn gì.
Lâm Nguyệt nghe thấy thì quay đầu nhìn sang, liếc qua tôi rồi chuyển ánh mắt sang Tần Khởi Trần, ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên.
“Trùng hợp quá, các cậu cũng đến chơi à.”
Cô ấy nhẹ nhàng lên tiếng, nói rằng ở đây không quen biết ai, sợ gặp người xấu nên muốn đi ăn cùng chúng tôi.
Hừ, cái lý do vụng về.
Thật ra ai cũng hiểu rõ Lâm Nguyệt thích Tần Khởi Trần.
Tôi nhìn hai que kem khổng lồ trong tay cô ấy, khó xử hỏi:
“Ừm… bạn của cậu đâu?”
Một câu hỏi thẳng thừng.
Lâm Nguyệt vẫn mỉm cười không đổi:
“Mình tự ăn.”
Trần Hạ lộ liễu trợn mắt.
Thế là năm người chen chúc ngồi vào bàn bốn người.
You cannot copy content of this page
Bình luận