Em Gái Của Tôi

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Em gái của tôi thích đọc tiểu thuyết ng/ư/ờ/i l/ớ/n.

 

Cô ta còn bắt chước tình tiết trong truyện để quy/ế/n rũ chú hàng xóm, anh bác sĩ.  

 

Sau khi phát hiện ra, tôi lập tức đưa em gái đến gặp bác sĩ tâm lý, kiên trì hướng dẫn và đồng hành bên cạnh trong nhiều năm, cuối cùng mới giúp em gái chỉnh sửa tâm lý lệch lạc đó.  

 

Sau này, em gái bắt đầu học tập, làm việc, yêu đương như người bình thường, cuộc sống đơn giản và tươi đẹp.  

 

Nhưng cô ta lại hận sự can thiệp của tôi, cho rằng tôi đã biến cuộc đời của cô ta trở nên nhàm chán và tẻ nhạt.  

 

Vì từ nhỏ, ước mơ của cô ta là trở thành nữ thần được mọi người chú ý.  

 

Và như thế, em gái lừa tôi về nhà, để tình nhân của mình h/à/nh hạ tôi đến ch/ế/t. 

 

Khi mở mắt ra một lần nữa, tôi đã trở lại ngày phát hiện em gái quy/ế/n rũ chú hàng xóm.  

 

  1.  

 

Một giây trước, tôi đang bị tình nhân của em gái x/â/m ph/ạ/m.

 

Đôi tay thô bạo của hắn mạnh mẽ t/á/t vào mặt tôi, cuối cùng dừng lại trên cổ.  

 

Sau những tiếng thở gấp đầy nặng nề, cuối cùng tôi ch/ế/t.  

 

Khi mở mắt ra, tôi lại đang đứng trước cửa phòng em gái.  

 

“Ưm~ chú ơi~”  

 

Từ trong phòng vang lên tiếng gọi đầy tình cảm.  

 

Khoảnh khắc đó, tôi bừng tỉnh khỏi cơn đau đớn khi bị ng/ạ/t thở.  

 

Tôi đã trọng sinh.  

 

Kiếp trước, khi tan làm về nhà, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của em gái từ ngoài cửa phòng, tưởng rằng con bé đang bị ai đó làm hại, không suy nghĩ gì liền xông vào.  

 

Vào trong mới phát hiện, cô ta chỉ đang bị hội chứng kẹp chân* hành hạ.  

(*) Một dạng tự “an ủi” bằng cách c/ọ/ hai chân lại với nhau.

 

Ban đầu, chuyện này không có gì to tát, mối quan hệ nam nữ luôn chiếm một phần trong quá trình trưởng thành của con người.  

 

Nhưng kể từ khi bắt đầu chú ý đến chuyện này, tôi mới phát hiện cô ta không chỉ dùng lời lẽ để k/í/ch th/í/ch chú hàng xóm.  

 

“Chú ơi, hôm nay bố mẹ của cháu đi tận hưởng thế giới của hai người rồi, cháu cô đơn quá, chú có thể đến chơi với cháu không?”   

 

Mà khi đi khám bệnh, cô ta nói với bác sĩ: “Anh ơi, em hơi khó chịu, anh có thể giúp em gãi một chút được không?”

 

Tôi mới nhận ra rằng mình không thể bỏ qua chuyện này được.  

 

Dù em gái đã trưởng thành, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hình thành nhận thức, nó không thể chìm đắm trong những chuyện như vậy. 

 

Tôi thẳng thắn nói với em gái rằng hành vi và ngôn ngữ của nó có thể gây rắc rối cho bản thân và người khác, cũng nghiêm túc phân tích nguyên nhân dẫn đến tâm lý đó.   

 

Cuối cùng, tôi nói với em gái – Sự ngây thơ trong tuổi trẻ là điều rất bình thường, nhưng mọi thứ đều phải có chừng mực, không thể vượt quá giới hạn. 

 

Cô ta khóc và kể mình bị bạn học lôi kéo, sau đó bị nghiện và không thể tự kiểm soát, như bị ma quỷ mê hoặc.  

 

Còn tha thiết cầu xin tôi đừng nói với bố mẹ.  

 

Vì vậy, tôi chỉ còn cách lén lút đưa người đi gặp bác sĩ tâm lý, mỗi tuần một lần, mỗi lần tám trăm.  

 

Khi mới đi làm, lương tháng của tôi là ba ngàn hai.  

 

Sợ gây chú ý với bố mẹ, tôi đã làm thêm vào cuối tuần để kiếm tiền trang trải cuộc sống.  

 

May mắn thay, sau đó lương đã dần dần tăng lên. 

 

Điều khiến tôi vui nhất là nỗ lực của mình không hề uổng phí. 

 

Em gái dưới sự hướng dẫn của bác sĩ và tôi, dần dần trở lại trạng thái bình thường như lứa tuổi của mình. 

 

Cô ta có thể không học hành, cũng có thể không có chí tiến thủ, nhưng không thể vì sở thích như vậy mà hủy hoại cả cuộc đời mình.  

 

Nhưng không ngờ rằng, lòng thành của tôi cuối cùng lại chẳng được đáp lại.  

 

Còn nhớ khi chia tay bác sĩ tâm lý, đối phương nói với tôi: “Cô đưa em ấy đến rất kịp thời, nếu muộn hơn chút nữa, tam quan lệch lạc của em ấy sẽ được định hình và không thể thay đổi nữa.”  

 

Nhưng em gái à, đây là cách em trả ơn chị sao?  

 

Sau khi trải qua sự tính toán độc ác của em gái trong kiếp trước, lần này, tôi quyết định làm như không thấy.  

 

Tay vừa chạm vào tay nắm cửa liền thả xuống, bên tai vang lên một giọng nói: “Đình Đình, cháu có ở nhà không?”  

 

Là chú Lân hàng xóm, nhân vật nam chính đầu tiên trong trí tưởng tượng của em gái tôi.

 

2.

 

“Cửa chưa đóng à?”  

 

Người đàn ông đứng ở cửa ra vào, lớn tiếng nói: “Đình Đình, ống thoát nước trong bếp nhà cháu bị tắc hả?”

 

Giọng nói mềm mại của Khương Đình đột ngột dừng lại, tôi vội vàng di chuyển, trốn vào góc khuất.  

 

“Chú ơi, cháu đang ở trong phòng~ Cháu có chuyện cần chú giúp một chút~”  

 

Chú hàng xóm, vốn định đi vào bếp, đổi hướng đi về phía phòng của em gái tôi.  

 

Tiếng “kẹt” của cánh cửa mở vang lên bên tai. 

 

Trong đầu tôi bất ngờ xuất hiện hai tiếng nói nhỏ đang đấu tranh.  

 

“Mau đi cứu người đi! Con bé là em gái ruột của mình mà!”  

 

“Không! Mày đã hy sinh quá nhiều, vậy mà cô ta không hề biết ơn, thậm chí còn h/à/nh hạ mày đến c/h/ế/t, món nợ này thì tính sao đây?!” 

 

Cuối cùng, tôi chậm rãi nhắm mắt lại.  

 

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đang nắm chặt chiếc điện thoại đang sáng màn hình, trên đó hiện rõ ba chữ số “110”.  

 

Khương Đình, chị không thể hoàn toàn bỏ mặc em, cũng không thể đứng nhìn em rơi vào vực thẳm.  

 

Nếu báo cảnh sát, bố mẹ sẽ biết được sự thật.  

 

Còn việc họ sẽ giáo dục, giúp đỡ em ra sao, điều đó không còn liên quan đến chị nữa.  

 

Chỉ là, chưa kịp đi qua để vạch trần cảnh tượng xấu xí đó, chú hàng xóm đã như thấy ma, hét lên rồi chạy vội ra khỏi phòng.  

 

“VCL! Sao cô không mặc đồ vậy?! Cô gái, cô không biết xấu hổ à?!”  

 

Khương Đình ngẩn người trong giây lát, rồi lập tức khóc lóc đầy ấm ức: “Hu hu, chú ơi, sao chú lại mắng người ta chứ? Cháu chỉ muốn nhờ chú giúp một chút thôi, chú đừng hung dữ mà…” 

 

Người đàn ông hoảng sợ chạy nhanh ra ngoài, nhưng vì tức giận nên cao giọng nói: “Đồ không biết xấu hổ! Còn nhỏ tuổi mà đã làm trò như vậy, giả bộ lừa tôi qua đây, quy/ế/n rũ một người đàn ông đã có vợ!” 

 

“Đừng nói đến việc hành động như vậy làm tổn thương tinh thần tôi nặng nề, nếu bố mẹ của cô biết chuyện này, người gặp rắc rối chắc chắn là tôi đấy!” 

 

“Cô đã nghĩ gì vậy, có phải cô vẫn ghim chuyện con gái tôi trộm đồ ăn không? Lần đó không phải tôi đã vừa bồi thường tiền vừa mua lại cho cô rồi hay sao? Nếu không hài lòng, tôi đưa thêm hai trăm nữa, được chưa?!”  

 

Người đàn ông chợt nhận ra lời nói này dễ gây hiểu lầm, lập tức “phì phì” nhổ nước bọt rồi giơ điện thoại lên quay vào camera.  

 

“Mọi người xem đi, đây là tin nhắn của cô gái này nhắn cho tôi trên WeChat, bảo tôi qua giúp thông ống thoát nước. Tôi vào chưa đầy một phút, chẳng làm gì cả nhé!”  

 

Trước khi rời đi, người đàn ông tức giận dậm chân: “Không chịu nổi mất! Năm nào cũng có người kỳ lạ, nhưng phòng 502 thì nổi bật nhất!”  

 

Kiếp trước, vì tôi xông vào, chú hàng xóm đã không vào được phòng. 

 

Nhưng kiếp này, biểu hiện của chú Lân khiến Khương Đình sững sờ.  

 

Cô ta đứng im tại chỗ, lẩm bẩm: “Sao lại thế này…?”  

 

Sau khi Khương Đình trở về phòng, tôi mới giả vờ như vừa về đến nhà: “Ủa, sao cửa lại chưa đóng nhỉ?”

 

Nghe thấy giọng tôi, em gái vội vàng nói to: “Chị ơi, chị về rồi à? Em vừa tắm xong, chị đừng vào vội nha!”  

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page