Dưỡng Phu Cả Ngàn Năm

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Thương Ngô vốn dĩ còn muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng thấy tình cảnh này, đành đen mặt lui về một góc, nâng rượu uống một mình.

 

Thiên Hậu vuốt ve quả trứng trong lòng ta, gương mặt tràn đầy ý cười, vui mừng nói:

 

“Xem ra sắp phá vỏ rồi, vậy thì ngày thành niên cũng chẳng còn xa nữa.”

 

“Ta đã nghĩ xong tên cho nó rồi, cứ gọi là Vân Khinh Hồng đi.”

 

“Khinh hồng chiếu ảnh, cái tên này vừa nghe đã thấy tương xứng.”

 

(“Khinh hồng chiếu ảnh” ý chỉ bóng chim hồng nhạn in trên mặt nước, mang ý nghĩa thanh thoát, mỹ lệ.)

 

Lời này khiến mặt ta thoáng nóng lên. 

 

Ta họ Ảnh, vậy mà Thiên Hậu lại có thể gượng gạo tìm ra một lý do như vậy, thật đúng là làm khó người rồi.

 

Lão Nhị trong lòng ta khẽ động đậy, có vẻ vô cùng phấn khích với cái tên này.

 

Sau khi an tọa, nó lại vươn cái đầu trứng của mình, dụi dụi vào chén rượu trước mặt ta.

 

Ta lén ngưng một ít rượu thành hơi sương, phủ lên vỏ trứng của nó, nghiêm giọng dặn dò:

 

“Chỉ được bấy nhiêu thôi, nhiều hơn thì không được đâu.”

 

Lần trước ta không hay biết, kết quả là sau khi ngâm mình trong rượu linh khí của ta, lão Nhị liền trèo lên mái hiên, treo mình suốt một ngày trời, cứ khăng khăng rằng bản thân chính là một chiếc đèn lồng vàng rực sáng chói.

 

Từ đó trở đi, ta mới hiểu được người tửu lượng kém nhưng lại thích uống quá chén sẽ làm ra những chuyện hoang đường đến thế nào, cho dù nó chỉ là một quả trứng chưa phá vỏ.

 

Nhưng lần này ta vẫn đánh giá nó quá cao.

 

Vừa mới hấp thu chút hơi rượu, lão Nhị liền ra sức thu hút sự chú ý của Thương Ngô.

 

Chờ đến khi Thương Ngô quay đầu nhìn lại, nó lập tức thân thiết bám riết lấy ta, như thể đang tuyên bố chủ quyền vậy.

 

Ta thấy buồn cười, vừa muốn động tay gỡ nó ra, thì bỗng dưng cảm nhận được một luồng khí tức âm lãnh, quỷ dị ập thẳng vào mình.

 

Luồng khí ấy lập tức phong tỏa ta, khiến ta không thể nhúc nhích.

 

Lão Nhị phản ứng nhanh hơn ta, trong chớp mắt đã chắn trước người ta, đỡ lấy ánh sáng đen đang lao đến.

 

Chờ đến khi ta có thể cử động lại, cảnh tượng trước mắt khiến ta chấn động đến mức hồn phách cũng tựa hồ trống rỗng.

 

Trước mặt ta, vô số mảnh vỡ vương đầy đất, đó là vỏ trứng của Tiểu Nhị, từng phiến lấp lánh ánh kim, nhưng lại dần dần mất đi quang huy.

 

Tận sâu trong lòng ta, có thứ gì đó bỗng chốc sụp đổ.

 

Hiện trường nhanh chóng trở nên hỗn loạn, nhưng ta chẳng thấy được gì nữa, trong mắt chỉ còn lại hình bóng một tiểu thú đang co tròn run rẩy.

 

Lão Nhị bị Thiên Đế và Thiên Hậu lập tức mang đi.

 

Nó bị ngoại lực đánh vỡ vỏ trứng, dẫn đến sát khí tiềm ẩn trong cơ thể nghịch chuyển, nếu không lập tức tiếp nhận thiên lôi tẩy luyện, e rằng khó có thể bảo toàn tính mạng.

 

Ta đem tất cả những gì có thể dâng hiến, dốc toàn bộ tài nguyên gửi sang bên đó, thế nhưng lôi phạt là một quá trình dài đằng đẵng, ta chỉ có thể ngày ngày thấp thỏm đợi chờ.

 

Sự cố trong thọ yến rất nhanh đã được điều tra rõ ràng, kẻ tập kích ta không phải thứ gì khác, mà chính là ma khí trong truyền thuyết.

 

Chỉ có điều nguồn gốc của đạo ma khí kia vẫn chưa thể xác định, càng không rõ vì sao mục tiêu lại là ta.

 

Phụ mẫu ta lập tức quay về, nhưng sau khi xác nhận ta vẫn bình an, họ lại vội vã rời đi để điều tra tình hình tại Vong Xuyên.

 

Trước khi đi, mẫu thân nắm lấy tay ta thở dài, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng không che giấu được.

 

Nhưng khi ta gặng hỏi, bà chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu ta, dịu dàng bảo:

 

“Con trời sinh phúc lớn mạng lớn, ắt có quý nhân phù trợ.”

 

Còn bảo rằng sau này ta nhất định sẽ càng lúc càng xinh đẹp hơn cả bà.

 

Ta chỉ cho rằng mẫu thân nói đùa. Ta đã bao nhiêu tuổi rồi, dung mạo sao có thể còn thay đổi được nữa?

 

Dẫu rằng diện mạo của ta theo gen phụ thân, không được tính là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng bản thân ta cũng đã khá hài lòng rồi.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page