Dưỡng Phu Cả Ngàn Năm

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Nhìn thêm mấy ngày, ta cũng mất hết hứng thú, liền để lão Nhị lại chỗ Tư Mệnh, còn bản thân thì đi điều chế linh khí dịch, chuẩn bị cho lão Nhị tắm rửa, giúp y sớm ngày phá vỏ.

 

Vừa khuấy linh thảo trong thùng, ta vừa cảm thán, chính ta còn chưa từng đối xử hào phóng với bản thân đến vậy!

 

Thương Ngô vẫn luôn cho rằng ta tuy thiên phú kém nhưng tu vi có thể theo kịp là nhờ khắc khổ tu luyện.

 

Thậm chí, hắn còn giận dỗi với ta chỉ vì mấy gốc linh thảo Thiên Hậu tặng.

 

Nhưng hắn không biết rằng, nếu bàn về tài nguyên tu luyện, trên đời này chẳng ai giàu có hơn ta, kể cả Thiên Đế cũng không!

 

Toàn bộ tu vi của ta, hoàn toàn là dùng tài nguyên đắp lên.

 

Ta gần như chưa bao giờ nghiêm túc tu luyện.

 

Dù gì thì tất cả bảo khố riêng của phụ thân và các thúc thúc đều để lại cho ta.

 

Ngay cả khi Thương Ngô là thái tử của Thiên Giới, ta cũng đủ tư cách bắt hắn nhập trướng.

 

Chỉ tiếc hắn quá đần, cho hắn ăn còn không bằng cho chó!

 

Lúc ta đến đón lão Nhị, thì phát hiện Tư Mệnh đang dạy học cho y.

 

Vừa giảng bài, y vừa cầm bút vẽ loạn trên vỏ trứng của Tiểu Nhị, sau đó vẻ mặt vô cùng hài lòng mà nói:

 

“Được rồi, hôm nay học đến đây thôi.”

 

“Trọng điểm ta đã ghi hết lên người ngươi rồi, nhớ về nhà ôn tập thật kỹ!”

 

Lúc này, toàn thân Tiểu Nhị đã bị viết kín đặc chữ, từ một quả trứng trắng biến thành một quả trứng đen.

 

Y nhảy cẫng lên, định lao vào lòng ta.

 

Ta có chút chê bai, giơ tay ngăn y lại, ấn xuống mặt đất rồi cẩn thận quan sát một lượt.

 

Sau đó, ta trầm mặc.

 

Đây đều là cái quái gì thế?

 

Toàn là mấy điều “Xuất giá tòng thê”, “Phải giữ phu đức” cùng vô số thứ hỗn tạp kỳ quái khác.

 

Ta liếc nhìn Tư Mệnh đang chột dạ, một bên lấy khăn tay lau sạch từng dòng chữ, một bên nghiêm túc dạy dỗ:

 

“Ngươi phải nhớ, ái tình là sự tương giao giữa hai người.”

 

“Tương lai nếu gặp được người trong lòng, chân tâm đổi lấy chân tâm, tự nhiên sẽ viên mãn.”

 

“Bớt nghe mấy lời tam sao thất bản của Tư Mệnh, toàn là thứ vớ vẩn trong sách phàm trần.”

 

“Nhớ kỹ chưa?”

 

Tiểu Nhị ngơ ngác lắc lư, nhưng ta cảm thấy y không hề nghe lọt tai.

 

Bởi vì y vừa vẽ một cái hình trái tim thật to bao quanh ta.

 

Ta có chút ngượng ngùng, chỉ có thể cảm thán rằng huyết thống của Thiên Đế thực sự mạnh mẽ, hai nhi tử của ngài ấy ít nhiều đều có tư tưởng yêu đương quá mức phong phú.

 

Sau khi ta ôm lão Nhị trở về, vừa nhấn y xuống linh khí dịch để ngâm tẩm, thì nhận được truyền âm của phụ mẫu.

 

Từ hai trăm năm trước, ta đã biết phụ mẫu không phải bỏ rơi ta để đi chơi, mà là âm thầm điều tra ma khí, trong đó còn liên quan đến một số bí ẩn thượng cổ.

 

Thuở hỗn độn sơ khai, khi trời đất mới hình thành, Chúa Sáng Thế chém vỡ thiên địa, hóa thân vào vạn vật.

 

Ba luồng khí tức mạnh mẽ nhất từ Người phân ra thành:

 

Thanh khí, diễn hóa thành Nhân tộc.

 

Trọc khí, diễn hóa thành Yêu tộc.

 

Ma khí, diễn hóa thành Ma tộc.

 

Tuy số lượng ma tộc thưa thớt, nhưng cực kỳ cường đại, lại là chủng tộc khát máu và tàn bạo nhất.

 

Nhân tộc và Yêu tộc bất đắc dĩ liên thủ, dùng đại trận phong ấn Ma tộc vào Vong Xuyên, từng chút một mài mòn ma khí trên thân bọn chúng.

 

Nhưng khi ấy, Ma tộc gây họa, khiến vạn vật sinh linh đồ thán:

 

Núi non sụp đổ

 

Biển cả tràn ngập

 

Linh khí cạn kiệt

 

Nhân tộc và Yêu tộc bất đắc dĩ phải tìm một vùng đất còn nguyên vẹn, nâng lên thành Thiên Giới, chỉ còn lại một Hạ Giới hoang tàn đổ nát.

 

Trải qua mười mấy vạn năm, hơi thở còn sót lại của Chúa Sáng Thế mới dần dần khôi phục, sinh linh mới lại nảy sinh.

 

Cũng từ đó, con đường nối liền Thượng Giới và Hạ Giới mới lần nữa mở ra.

 

Nhưng sau tai kiếp ấy, linh khí nơi Hạ Giới tiếp tục tiêu tán, thiên tài xuất chúng ngày càng ít ỏi, từ đó dần dần tách thành một giới riêng biệt.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page