Chương 1:
21/03/2025
Chương 2:
21/03/2025
Chương 3:
21/03/2025
Chương 4:
21/03/2025
Chương 5:
21/03/2025
Chương 6:
21/03/2025
Chương 7:
21/03/2025
Chương 8:
21/03/2025
Chương 9:
21/03/2025
Chương 10:
24/03/2025
Chương 11:
24/03/2025
Chương 12:
24/03/2025
Chương 13:
24/03/2025
Chương 14:
24/03/2025
Chương 15:
24/03/2025
Chương 16:
24/03/2025
Chương 17:
24/03/2025
Chương 18:
24/03/2025
Ta còn chưa kịp đưa tay đỡ, không biết từ đâu Thiên Đế lao đến, một tay ôm lấy bà, sắc mặt ngưng trọng:
“Gần đây Thiên Hậu không chỉ bị huyết mạch phản phệ, mà còn tổn hao không ít nguyên khí.”
“Có lẽ cần tĩnh dưỡng vài trăm năm, cũng có thể là một nghìn năm.”
“Bọn ta chuẩn bị bế quan, không có việc gì thì đừng quấy rầy.”
Còn chưa đợi ta nói một câu nào, hai người họ đã lập tức biến mất.
Chỉ để lại ta ôm quả trứng, mặt đầy ngơ ngác.
Ta ôm trứng đi một vòng, phát hiện không có một ai để ta dựa vào.
Đáng giận, phụ mẫu ta lại trốn đi chơi mà không dẫn ta theo!
Ta cúi đầu nhìn quả trứng trong lòng, vẻ mặt đầy ưu sầu.
Ôm thì cũng ấm áp thoải mái, nhưng ta chưa từng nuôi con bao giờ!
Ta đặt quả trứng xuống, chuẩn bị truyền tin cho phụ mẫu.
Nhưng chưa kịp động thủ, quả trứng lại tự mình lăn lông lốc đến bên cạnh ta, nhẹ nhàng cọ vào đầu ngón tay ta.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, khiến tim ta khẽ rung động.
Ta ngừng truyền tin, nhẹ nhàng xoa xoa lên đỉnh trứng.
Có lẽ… thử nuôi hai ngày cũng không phải ý tồi.
Lão Nhị vô cùng ngoan ngoãn, việc y thích nhất chính là dán dính lấy ta.
Ở bên nhau lâu ngày, ta cũng dần dần nắm bắt được tâm tình của y.
Lúc vui vẻ, y sẽ lăn qua lăn lại trên mặt đất, nếu cực kỳ hưng phấn, thậm chí còn có thể nhào lộn trên không mấy vòng.
Lúc không vui, y sẽ đứng yên tại chỗ, trông như một quả trứng ngốc nghếch.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, y thực sự rất dai sức.
Dùng để cán bánh khi làm điểm tâm, hay làm ghế kê chân lúc mệt đều không hề gì.
Thậm chí nếu đem đi ném xuống hồ để chơi trò nảy nước, cũng có thể liên tục bắn lên hơn mấy chục lần.
Quả thực là một bảo vật gia dụng vạn năng, thích hợp mang theo khi đi du lịch xa.
Có điều, dù ta đã nuôi y suốt hai trăm năm, y vẫn không có dấu hiệu phá vỏ.
Chỉ là thể tích to lên đáng kể, ánh kim quang quanh thân cũng có thể tùy ý thu phát.
Những khi rảnh rỗi, ta sẽ vẽ vời viết chữ trên vỏ trứng; những khi thèm ăn, ta sẽ bảo y điều chỉnh ánh sáng trên người để nướng thịt cho ta.
Nhưng kể từ khi ta vô tình nhắc đến chuyện giữa ta và Thương Ngô, lão Nhị ngày nào cũng bám lấy ta, bắt ta đến chỗ Tư Mệnh xem hắn lịch kiếp.
Vừa xem, y vừa ngoe nguẩy qua lại.
Ta xoa cằm suy tư, cảm thấy… hình như y đang chế giễu Thương Ngô.
Thương Ngô đã lịch kiếp dưới nhân gian gần ba trăm năm, nhưng vì Thiên Đế và Thiên Hậu chưa lên tiếng, nên chẳng ai dám đưa hắn trở lại thiên giới.
Trong ba trăm năm ấy, hắn và Tống Duệ Doanh đã trải qua mười mấy kiếp, mà trung bình mỗi kiếp chỉ sống vỏn vẹn hơn hai mươi năm.
Nhân sinh bách khổ, thiên tai vạn nan, đâu phải dễ chịu gì.
Nếu bọn họ không có ký ức, có lẽ còn đỡ, chỉ đơn giản nghĩ mình là phàm nhân có số mệnh khổ sở, một khi chết đi, bao đau khổ kiếp trước sẽ theo đó mà tiêu tán.
Nhưng bọn họ thì khác.
Mỗi một đời, mỗi một khổ đau, đều nhớ rõ ràng mồn một.
Nói cách khác, suốt ba trăm năm, bọn họ luôn chìm trong biển khổ triền miên.
Ta nghĩ, có lẽ Tống Duệ Doanh cũng chẳng còn dũng khí như ngày trước nữa.
Dù sao, không phải ai cũng có thể tàn nhẫn với chính mình như Thiên Đế, mấy trò này, đều là chuyện ngài ấy từng trải qua cả rồi.
Nhưng thân phận của Thương Ngô vẫn sờ sờ ra đó, Tống Duệ Doanh muốn thoát thân, thì nhất định phải bám chặt lấy hắn.
Thế nên, khi sống ở hạ giới, Tống Duệ Doanh cũng hết sức vờ vịt ra vẻ kiên cường và quan tâm, cốt để nắm chặt lấy trái tim của Thương Ngô.
Nhưng mệnh kính không bao giờ nói dối, tất cả những gì nàng ta làm sau lưng Thương Ngô đều bị ghi chép lại không sót một chi tiết nào.
Chỉ cần nhìn cảnh Tống Duệ Doanh lén lút ăn thịt một mình, rồi lại bưng bát canh rau dại ra tỏ vẻ đồng cam cộng khổ với Thương Ngô, ta liền cảm thấy buồn cười.
You cannot copy content of this page
Bình luận