Chương 1:
21/03/2025
Chương 2:
21/03/2025
Chương 3:
21/03/2025
Chương 4:
21/03/2025
Chương 5:
21/03/2025
Chương 6:
21/03/2025
Chương 7:
21/03/2025
Chương 8:
21/03/2025
Chương 9:
21/03/2025
Chương 10:
24/03/2025
Chương 11:
24/03/2025
Chương 12:
24/03/2025
Chương 13:
24/03/2025
Chương 14:
24/03/2025
Chương 15:
24/03/2025
Chương 16:
24/03/2025
Chương 17:
24/03/2025
Chương 18:
24/03/2025
Lúc này ta mới thực sự hiểu vì sao Thiên Đế lại muốn bọn họ mang theo ký ức đi lịch kiếp, sự chênh lệch này, không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi.
Trước đây, Thương Ngô và Tống Duệ Doanh tuy không phải oai phong lẫm liệt gì, nhưng cũng là bậc tu sĩ cao cao tại thượng nơi trần thế.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, một kẻ hốt phân, một kẻ cọ bồn cầu, quả thực là tâm đầu ý hợp.
Ta nhịn buồn nôn theo dõi vài ngày, rốt cuộc quyết định đến tìm Thiên Hậu, xem có cách nào rửa mắt được không.
Còn chưa bước vào cửa, đã nghe Thiên Hậu nổi trận lôi đình với Thiên Đế:
“Tên nghiệt tử kia cái gì cũng không kế thừa, chỉ kế thừa mỗi cái đầu óc không được sáng láng của chàng!”
“Thật mất mặt bản cung quá rồi!”
Lúc này Thiên Đế đang quỳ rạp dưới đất, nhỏ giọng phụ họa không ngừng:
“Đúng đúng đúng, đều là lỗi của ta, nàng đừng giận nữa, coi chừng tức quá hại đến thân thể, huyết mạch vốn đã có chút phản phệ rồi.”
Thiên Hậu vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục quở trách:
“Một kẻ hai kẻ đều chẳng ra gì!
“Nói cho chàng biết, ta có thể không cần nhi tử, nhưng Thanh Thanh nhất định phải làm nhi tức của ta!”
Ta đứng lặng ở cửa, cuối cùng vẫn không bước vào.
Trong lòng có chút chua xót.
Ta biết Thiên Hậu đối với ta rất tốt, nhưng không ngờ vị trí của ta trong lòng bà lại nặng đến vậy.
Nhưng dù thế nào, hôn ước giữa ta và Thương Ngô cũng không thể tiếp tục.
Duyên phận mẹ chồng – nàng dâu giữa ta và Thiên Hậu, chung quy vẫn là quá mỏng manh.
Dù sao đi nữa, bà cũng không thể từ hư không mà sinh ra thêm một nhi tử được… đúng không?
Ta vốn định cho mình một đoạn thời gian nghỉ ngơi, ai ngờ mới ra ngoài du ngoạn có mấy chục năm, lúc trở về đã nhìn thấy Thiên Hậu ôm một quả trứng sáng lấp lánh ngồi ngay trên giường ta.
Có lẽ là ôm lâu quá mỏi tay, Thiên Hậu dứt khoát lấy trứng làm bệ kê chân, vừa dùng chân lăn qua lăn lại, vừa lẩm bẩm nói gì đó.
Hẳn là… đang dạy dỗ trứng?
Thấy ta trở về, Thiên Hậu lập tức hăng hái đạp mạnh một cước, đá văng quả trứng sang một bên, sau đó kéo lấy tay ta, hết lời hỏi han ân cần.
Quả trứng kia lăn lông lốc, đập vào tường rồi lắc lư một hồi lâu mới miễn cưỡng dừng lại, trông có phần bi thương.
Ta thoáng do dự, rồi cất giọng hỏi:
“Đây là… linh thú mới của người ạ?”
Thiên Hậu khoát tay, vẻ mặt hết sức tùy ý.
“Haizz, là trứng ta vừa sinh cách đây không lâu, tiểu nhi tử của ta.”
Ta nhìn quả trứng kia, muốn nói lại thôi. Thật sự là ruột thịt sao?
“Yên tâm, tiểu tử này kế thừa huyết mạch Thao Thiết của ta, thân thể cường tráng vô cùng.”
“Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, hôn ước lại có thể tiếp tục rồi!”
“Dù gì khi xưa cũng đâu nói rõ là gả cho đứa con nào.”
Thiên Hậu hưng phấn ôm lấy quả trứng, vỗ “bốp bốp” trước mặt ta, thậm chí ta còn có thể cảm nhận được mặt đất khẽ rung động.
Mí mắt ta giật giật, có vẻ quả trứng này đúng là đập không vỡ, không hổ danh mang huyết mạch của hung thú Thao Thiết.
Sau đó, Thiên Hậu tận tình giới thiệu quả trứng từ mọi góc độ, đồng thời thề thốt bảo đảm:
“Tộc Thao Thiết một đời chỉ nhận định một người, tuyệt đối không giống như đám rồng ngốc nghếch kia, đầu óc và mắt mũi đều không dùng được.”
Thấy ta lộ vẻ khó xử, Thiên Hậu dứt khoát nhét luôn quả trứng vào lòng ta, vẻ mặt đầy chính khí mà tuyên bố:
“Nếu tiểu nhi tử của ta cũng vô dụng, vậy thì ta sẽ tiếp tục sinh, cho đến khi nào con hài lòng mới thôi.”
Ta vội vàng cắt ngang lời nói kinh thế hãi tục của bà, nghiêm túc bày tỏ rằng sinh một đứa là đủ rồi, thật sự không cần thiết phải thế!
Chủ yếu là… ta vừa mới trải qua một màn hôn ước bi thương, hiện tại thực sự không muốn bàn chuyện nhân duyên.
Ta còn đang suy nghĩ xem nên khéo léo từ chối thế nào, thì sắc mặt Thiên Hậu đột nhiên trắng bệch, rồi ngã thẳng xuống.
You cannot copy content of this page
Bình luận