Chương 1:
21/03/2025
Chương 2:
21/03/2025
Chương 3:
21/03/2025
Chương 4:
21/03/2025
Chương 5:
21/03/2025
Chương 6:
21/03/2025
Chương 7:
21/03/2025
Chương 8:
21/03/2025
Chương 9:
21/03/2025
Chương 10:
24/03/2025
Chương 11:
24/03/2025
Chương 12:
24/03/2025
Chương 13:
24/03/2025
Chương 14:
24/03/2025
Chương 15:
24/03/2025
Chương 16:
24/03/2025
Chương 17:
24/03/2025
Chương 18:
24/03/2025
Thương Ngô cũng không thèm nhìn xem những kẻ dèm pha hắn rốt cuộc là ai, chẳng qua chỉ vì ghen tỵ với ta mà thôi.
Ai bảo bọn họ không có một phụ thân lợi hại và một đám thúc thúc cường đại như ta chứ?
Chỉ tiếc là, đầu óc Thương Ngô lại không được sáng suốt.
Thiên Đế trên đài chỉ thản nhiên gật đầu, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Ngài chậm rãi cất giọng:
“Trẫm cũng cảm thấy ngươi không xứng với Thanh Thanh.”
“Nếu đã kiên định như vậy, vậy thì cùng vị cô nương này xuống phàm trần lịch kiếp vài trăm năm đi.”
“Tư Mệnh, sắp xếp số mệnh của bọn họ thật bi thảm vào, nếu không, làm sao có thể làm nổi bật tình cảm sâu đậm của hai người chứ?”
“À đúng rồi, nhớ để bọn họ mang theo ký ức mà xuống.”
Đại lễ của Thương Ngô còn chưa kết thúc, hắn đã ôm mỹ nhân của mình mà lăn xuống hạ giới.
Hắn một lòng muốn nở mày nở mặt, nhưng cuối cùng lại trở thành trò cười lớn nhất trong mắt chúng tiên.
Trước lúc rời đi, nữ tử trong lòng hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta, trong mắt tràn đầy bất cam cùng oán hận.
Nhưng khi nhìn về phía Thương Ngô lại lập tức làm ra dáng vẻ đáng thương, nước mắt long lanh như muốn rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nàng ta nắm chặt tay Thương Ngô, quỳ xuống trước mặt Thiên Đế và Thiên Hậu, giọng nói tuy mềm mại nhưng ánh mắt lại kiên định, một mực khẳng định rằng bọn họ là chân ái.
Nàng ta nói, đừng nói là mấy trăm năm, dù có nghìn năm vạn năm, nàng ta cũng tuyệt đối không buông tay Thương Ngô, nhất định sẽ khiến Thiên Đế và Thiên Hậu thừa nhận bọn họ.
Lời nói nghẹn ngào, nhưng nàng ta vẫn cố chấp ngẩng cao đầu, không để nước mắt rơi xuống.
Thương Ngô xót xa đến mức hốc mắt cũng đỏ bừng.
Chỉ đáng tiếc là, ngoại trừ hắn ra, thì chẳng có ai trong đại điện thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái.
Thậm chí, không ít tiên nhân còn len lén bật cười.
Đều là yêu tinh thành tinh mấy nghìn năm, vậy mà nàng ta lại chạy đến đây diễn cái gì mà bạch liên hoa thuần khiết chứ?
Sau khi Thương Ngô xuống trần, ta chẳng có chuyện gì làm nên liền chạy đến tìm Tư Mệnh, vừa uống trà nhấm hạt dưa, vừa hóng tin tức nóng hổi nhất.
Hóa ra nữ tử mà Thương Ngô dẫn lên gọi là Tống Duệ Doanh, dưới hạ giới cũng coi như là một tu sĩ, có chút tu vi, nhưng không đáng kể.
Ta chậm rãi nhấm nháp cái tên này, bất giác tặc lưỡi.
Duệ Doanh, Duệ Doanh… Cỏ non lấp lánh sáng rực.
Chẳng phải là… mùi trà xanh ngập tràn hay sao?
Khi Thương Ngô xuống phàm trần lịch kiếp, thân phận của hắn là đại sư huynh trong một môn phái, còn Tống Duệ Doanh chính là tiểu sư muội trong môn phái đó.
Tư Mệnh đặc biệt tra xét mệnh thư của nàng ta, phát hiện ra rằng cuộc đời nàng ta có thể coi là một truyền kỳ.
Nàng ta sinh ra trong một đại hộ nhân gian, là con riêng không thể đặt lên bàn cân, nhưng lại dùng thủ đoạn để cướp vị hôn phu của trưởng nữ.
Chỉ tiếc thân phận chênh lệch, dù có cướp được hôn sự, thì cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi kiệu nhỏ, đi cửa sau mà vào.
Nhưng nàng ta không cam tâm, lại nghe nói gần đó có tu sĩ truyền thuyết đến hàng yêu trừ ma, bèn không chút do dự mà bỏ trốn.
Phía sau, là một câu chuyện cũ rích anh hùng cứu mỹ nhân, nhất kiến chung tình.
Mà kẻ xui xẻo bị nàng ta lựa chọn, chính là Thương Ngô, kẻ có não và mắt đều không được tốt cho lắm.
Có điều, phải nói thật, vận khí của Tống Duệ Doanh cũng không tệ.
Thương Ngô người thì chẳng ra sao, nhưng thân phận lại cao quý vô cùng.
Sau khi quan sát mấy ngày kế hoạch biến hình của Thương Ngô, ta không khỏi thở dài cảm thán:
“Thiên Đế chính là Thiên Đế, quả nhiên không hổ danh là kẻ đã lịch kiếp hai nghìn năm.”
Mấy trăm năm đối với thần tiên chỉ là chớp mắt, nhưng đối với phàm nhân lại là quãng thời gian dài đằng đẵng.
Huống chi, đây còn là một đôi phàm nhân sống không thể nào thảm hơn.
You cannot copy content of this page
Bình luận