Dưỡng Phu Cả Ngàn Năm

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

Đầu óc ta có phần mơ hồ, nhưng nhớ lại lời nói của Vân Khinh Hồng trước khi ta ngất đi, lòng liền dâng lên dự cảm bất an mãnh liệt.

 

“Vậy còn Vân Khinh Hồng? Chàng ấy đâu? Vì sao không đến gặp con?”

 

Ta vừa hỏi, nước mắt đã trào ra.

 

“Mẫu thân, người nói đi! Chàng ấy đã làm sao?”

 

“Chậm đã, chậm đã! Hắn chưa chết, chỉ là chịu nhiều đau đớn mà thôi.”

 

“Lần này con quả thực là chọn đúng phu quân rồi. Dù là Thiên Đế năm xưa, cái giá phải trả cũng chẳng bằng hắn.”

 

Mẫu thân chậm rãi kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc, đến lúc này ta mới hiểu được Vân Khinh Hồng vì ta mà đã hiến dâng những gì.

 

Chàng ấy lấy chính thân thể mình làm lò luyện hóa ma khí, phong ấn khu vực bị ma khí lan tràn, sau đó nhờ vào huyết mạch của ta để thanh tẩy.

 

Điều này có nghĩa rằng, từng khắc từng giây chàng đều phải chịu đựng sự xâm thực của ma khí, rồi lại dựa vào huyết mạch ta mà hồi phục, cứ thế luân hồi không dứt.

 

Chỉ có người mang huyết thống Thao Thiết như chàng mới có thể đảm đương được trọng trách này.

 

Để tăng tốc quá trình thanh tẩy, một đại trận đã được bố trí xung quanh Vong Xuyên, khiến thời gian bên trong chảy nhanh hơn gấp bội. 

 

Vân Khinh Hồng phải ở đó ít nhất ba ngàn năm, mới có thể hoàn toàn hóa giải ma khí.

 

Từ ngày ấy trở đi, chỉ cần khôi phục được một chút, ta liền rút máu của mình, dù chỉ giúp được chàng một phần nhỏ bé, ta cũng cam lòng.

 

Hôm ấy, như thường lệ, ta ngồi bên bờ Vong Xuyên lặng lẽ xuất thần, lại không ngờ có một vị khách không mời mà đến.

 

Khi nhìn thấy Thương Ngô, thân hình tiều tụy, gầy gò đến mức không còn ra dáng năm xưa, ngay cả tu vi cũng gần như mất sạch, ta suýt nữa không dám nhận ra hắn.

 

Thương Ngô cười cợt chính mình, rồi lại chân thành hướng ta cúi đầu xin lỗi vì những chuyện trong quá khứ. Sau đó, hắn rời đi mà không đợi ta đáp lại.

 

Ta chẳng rõ ngọn nguồn, đành đi hỏi mẫu thân, lúc ấy mới hay chân tướng sự việc.

 

Hóa ra, Tống Duệ Oánh vốn là tai mắt mà Tư Mệnh cài bên cạnh Thương Ngô, mục đích là để báo thù Thiên Đế, khiến cả hai nhi tử của ngài đều bị ma khí xâm thực. Vì vậy, sau này nàng ta mới cố ý tiếp cận Vân Khinh Hồng.

 

Chỉ có Tư Mệnh mới có thể động tay chân trên Kính Mệnh, xóa đi hình ảnh hắn và Tống Duệ Oánh từng qua lại.

 

Mãi đến khi gần như mất hết tu vi, Thương Ngô mới bừng tỉnh, nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta. 

 

Những chi tiết mà trước đây hắn cố tình lờ đi, giờ đây lại hiện lên rõ ràng đến thế.

 

Ta nghĩ, có lẽ khi còn ở bên nhau, hắn cũng đã phát hiện không ít dấu hiệu, nhưng vì muốn bảo vệ chút tôn nghiêm đáng thương của mình, hắn thà làm ngơ còn hơn vạch trần tất cả.

 

Hắn quá muốn chứng minh bản thân.

 

Chứng minh rằng hắn không thèm để mắt tới mối hôn ước với ta, chứng minh rằng lựa chọn của hắn là đúng đắn nhất.

 

Chẳng ngờ, đến cuối cùng, kẻ bị cười nhạo nhiều nhất lại chính là hắn.

 

Sau khi bị lật tẩy, Tống Duệ Oánh dĩ nhiên chẳng thể tránh khỏi kết cục bi thảm, bị đày xuống súc sinh đạo, đời đời kiếp kiếp mang thân cầm thú.

 

Nàng ta hao tâm tổn trí nhiều năm như thế, rốt cuộc cũng chỉ là một giấc mộng hư ảo.

 

Nhưng theo một cách nào đó, ta vẫn phải cảm tạ bọn họ.

 

Nếu không có bọn họ, ắt cũng chẳng có nhân duyên giữa ta và Vân Khinh Hồng.

 

“Khinh Hồng chiếu ảnh, thiên sinh nhất đối.”

 

(Khinh Hồng soi bóng, trời sinh một đôi.)

 

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, mãi đến lần thứ một nghìn ta lẩm bẩm nhắc nhở, cuối cùng, ta cũng đợi được người mà ta mong nhớ ngày đêm.

 

Vân Khinh Hồng nghiêng đầu, ngữ điệu giả vờ nhẹ nhõm, nhưng hốc mắt đã đỏ hoe tự bao giờ.

 

Chàng ấy hỏi ta vừa thì thầm điều gì.

 

Ta ghé sát bên tai chàng, cất giọng thật lớn:

 

“Ta nói…”

 

“Nếu chàng còn không đến rước ta, ta thật sự sẽ thành lão cô nương mất thôi!”

 

  • Hết truyện chính –

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page