Chương 1:
21/03/2025
Chương 2:
21/03/2025
Chương 3:
21/03/2025
Chương 4:
21/03/2025
Chương 5:
21/03/2025
Chương 6:
21/03/2025
Chương 7:
21/03/2025
Chương 8:
21/03/2025
Chương 9:
21/03/2025
Chương 10:
24/03/2025
Chương 11:
24/03/2025
Chương 12:
24/03/2025
Chương 13:
24/03/2025
Chương 14:
24/03/2025
Chương 15:
24/03/2025
Chương 16:
24/03/2025
Chương 17:
24/03/2025
Chương 18:
24/03/2025
Thế nhưng, Tư Mệnh không chịu.
Hắn tìm trăm phương ngàn kế để cứu bà, thậm chí còn muốn dùng chính đứa con của bọn họ để gánh chịu sát khí trên người Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ không cách nào ngăn cản.
Bà hiểu rõ tình trạng của bản thân, càng hiểu chấp niệm trong lòng Tư Mệnh quá sâu, nếu như hắn thực sự hạ quyết tâm làm ra chuyện không thể vãn hồi, chắc chắn sau này sẽ hối hận không thôi.
Bởi vậy, bà bèn nhờ cậy bằng hữu là Thao Thiết và phu quân của bà ấy, diễn một màn kịch để giữ gìn tương lai cho đứa nhỏ của mình…
Cùng Kỳ lừa Tư Mệnh rằng ở bờ Vong Xuyên có một đóa Bỉ Ngạn đặc biệt, biết đâu có thể áp chế được sát khí trong người bà.
Chỉ là đóa hoa này nghìn năm mới xuất hiện một lần, lỡ qua lần này, e rằng không còn cơ hội nữa.
Tất nhiên Tư Mệnh đã bỏ lỡ.
Hắn tận mắt chứng kiến Thiên Đế hái lấy đóa hoa kia rồi trao nó cho Thao Thiết nuốt vào bụng.
Mà trong khoảng thời gian đó, Cùng Kỳ không màng sát khí phản phệ, cưỡng ép thúc sinh đứa nhỏ sớm hơn, sau đó trao hài tử lại cho Thiên Đế bọn họ nuôi dưỡng.
Bà không dám đặt cược. Bà không thể giao đứa bé cho Tư Mệnh.
Bởi vậy, khi Tư Mệnh trở về, điều hắn trông thấy chỉ là một Cùng Kỳ đã hấp hối.
Cùng Kỳ nói với hắn, đứa nhỏ đã mất, bà cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Bà dùng chút hơi tàn, bắt hắn phát thệ, phải sống thật tốt, bằng không linh hồn bà vĩnh viễn không thể yên nghỉ.
Tư Mệnh rưng rưng đồng ý, nhưng hắn lại đem toàn bộ hận ý đổ dồn lên người Thiên Đế.
Hắn không đánh lại Thiên Đế, cũng không thể trái lời thề với Cùng Kỳ, đành ôm theo thống khổ mà tiếp tục tồn tại.
Cho đến khi nảy sinh ý nghĩ điên cuồng này.
“Hài tử là nam hài, tướng mạo rất giống nàng.”
“Ta vốn định đợi khi ngươi thoát khỏi chấp niệm rồi mới nói rõ mọi chuyện. Nhưng bao nhiêu năm qua, ngươi lại biệt vô âm tín.”
“Ta cứ tưởng ngươi đã tâm lạnh chí nguội mà ẩn thế, chẳng ngờ chấp niệm trong lòng ngươi không hề giảm sút, ngược lại càng thêm sâu, rốt cuộc gây nên đại họa.”
“Ngươi rõ ràng biết chân tướng, thế nhưng vẫn không ngừng tự dối lừa bản thân, rồi lại đem oán hận trút lên kẻ khác, chỉ để che đậy sự yếu đuối trong tâm can.”
“Ngươi… thực sự khiến Cùng Kỳ đau lòng.”
Nghe xong lời Thiên Đế, Tư Mệnh vô lực ngã ngồi xuống đất, vừa khóc vừa cười, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Thiên Đế than nhẹ một tiếng, phất tay ra lệnh đưa hắn xuống, sau đó lập tức dốc toàn lực phong ấn ma khí.
Nhưng năm xưa, phong ấn ma khí là dùng huyết mạch Thiên Hồ làm tế dẫn, nay muốn trừ tận gốc đại họa, chỉ có thể lấy tính mạng của ta làm hiến tế.
Nếu không, để ma khí tiếp tục khuếch tán, không chỉ linh khí bị bào mòn mà tam giới tất sẽ sinh linh đồ thán, lặp lại thảm kịch mười mấy vạn năm trước.
Thế nhưng Thiên Đế, Thiên Hậu không nỡ, phụ mẫu ta cũng không đành, mà Vân Khinh Hồng lại càng không muốn.
Ta cay cay nơi sống mũi, suýt nữa đã bật khóc.
Ta tự biết mình chẳng phải bậc cứu thế, cũng không phải kẻ chí công vô tư.
Ta chỉ mong người ta yêu thương không phải chịu tổn thương, chỉ vậy mà thôi.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc ta hạ quyết tâm muốn lặng lẽ rời đi, Vân Khinh Hồng tựa như đã tiên liệu trước, chắn ngang đường ta.
Còn chưa kịp mở miệng, ta đã chìm vào hương thơm nhàn nhạt mà ngất lịm.
Trước khi ý thức hoàn toàn rơi vào bóng tối, ta cảm nhận được hơi ấm thoáng lướt qua má, cùng với câu nói tràn đầy thương yêu:
“Lần này, để ta bảo vệ nàng.”
Khi ta tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy toàn thân suy nhược, vừa mới cử động đã bị mẫu thân giữ chặt, ấn ta nằm xuống.
“Nằm yên, con mất máu quá nhiều, cần phải tĩnh dưỡng.”
Mất máu quá nhiều? Sao ta lại bị mất máu?
“Mẫu thân, ma khí…”
Mẫu thân ta khẽ thở dài, kéo chăn đắp lại cho ta:
“Ma khí đã không sao nữa, hiện đã bị phong ấn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận