Chương 1:
21/03/2025
Chương 2:
21/03/2025
Chương 3:
21/03/2025
Chương 4:
21/03/2025
Chương 5:
21/03/2025
Chương 6:
21/03/2025
Chương 7:
21/03/2025
Chương 8:
21/03/2025
Chương 9:
21/03/2025
Chương 10:
24/03/2025
Chương 11:
24/03/2025
Chương 12:
24/03/2025
Chương 13:
24/03/2025
Chương 14:
24/03/2025
Chương 15:
24/03/2025
Chương 16:
24/03/2025
Chương 17:
24/03/2025
Chương 18:
24/03/2025
Lòng ta trầm xuống, quả nhiên hắn vẫn còn hậu chiêu!
Ta lạnh giọng hỏi:
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Thả ma khí ra có lợi gì cho ngươi? Ngươi không biết rằng điều đó sẽ khiến toàn bộ linh khí trong thiên địa bị ô uế sao? Khi ấy, người và yêu đều không còn cơ hội tu luyện nữa!”
Nghe ta nói, kẻ thần bí kia bỗng bật cười.
Ban đầu là một nụ cười nhẹ, rồi dần dần trở thành tiếng cười điên cuồng, vang vọng khắp Vong Xuyên.
“Ta chính là muốn để thế giới này cùng chôn theo ta!”
“Ta muốn những kẻ cao cao tại thượng như các ngươi phải rơi xuống bùn đen, phải nếm trải tuyệt vọng như ta đã từng!”
“Nhanh lên đi, ta có thể đợi, nhưng mẫu thân ngươi thì không thể!”
Lúc này, ta mới nhận ra sắc mặt mẫu thân ngày càng đau đớn.
Ta nghiến răng, bước từng bước từng tiến về phía hắn.
Giờ phút này, mọi đường lui đều vô dụng.
Ta không thể trơ mắt nhìn mẫu thân gặp chuyện.
Dù cho phải trở thành tội nhân thiên cổ, dù cho bị cả tam giới nguyền rủa, ta cũng chấp nhận.
Kẻ giấu mặt hài lòng khi thấy ta biết điều, lập tức rút lấy tâm mạch huyết của ta để hòa vào phong ấn.
Đồng thời, hắn cũng giải trừ cấm chế trên người mẫu thân.
Sau khi xác nhận mẫu thân vẫn an toàn, ngay khoảnh khắc ta vừa buông lỏng tâm trí, Thiên Đế và phụ thân ta đồng loạt ra tay từ trong bóng tối, chế trụ kẻ giấu mặt!
Nhưng hắn không hề phản kháng.
Hắn chỉ đờ đẫn nhìn dòng ma khí đang không ngừng tuôn trào, khóe môi nhếch lên một nụ cười điên dại.
“Quá muộn rồi… ha ha ha…”
“Thương Khuyết, cùng ta xuống địa ngục đi!”
(Thương Khuyết, tên thật của Thiên Đế.)
Lớp mặt nạ của hắn rơi xuống.
Lộ ra một gương mặt mà ta không thể nào quen thuộc hơn.
Kẻ muốn hủy diệt tam giới này lại chính là kẻ ngày ngày bị ta quấy rầy.
Tư Mệnh!
Ta sững sờ nhìn hắn, hoàn toàn hóa đá.
Thiên Đế chỉ thở dài một tiếng:
“Thì ra là ngươi. Nếu không phải do ngươi tự động thu liễm khí tức, ta cũng không thể nào ngờ rằng ngươi đã thay hình đổi dạng, lẩn vào Thiên Giới bao năm qua.”
“Ta tưởng rằng chừng ấy năm đã đủ để ngươi buông bỏ rồi.”
Tư Mệnh cười lớn, nhưng trên mặt lại chỉ toàn thê lương và cuồng vọng.
“Buông bỏ ư?”
“Làm sao ta có thể buông bỏ?”
“Dựa vào đâu mà ngươi có thể cùng với Thao Thiết hưởng trọn hạnh phúc viên mãn, còn Cùng Kỳ của ta lại phải đau đớn mà chết? Nếu không phải vì ngươi…”
“Đủ rồi!”
Cuối cùng Thiên Đế nhịn không được mà quát lớn, cắt ngang lời hắn:
“Ngươi thực sự cho rằng có đóa Bỉ Ngạn kia, Cùng Kỳ liền có thể được cứu vớt sao?”
“Cùng Kỳ khác với Thao Thiết, nàng ta đã bị sát khí ăn mòn quá lâu, chẳng có cách nào có thể cứu vãn, kể cả là ý nghĩ điên cuồng kia của ngươi năm đó.”
“Nếu không phải vì ngươi chấp niệm quá sâu, Cùng Kỳ cũng chẳng phải nhờ chúng ta cùng diễn một màn kịch chỉ để bảo toàn đứa nhỏ của nàng và ngươi.”
“Lẽ ra nàng có thể sống thêm một đoạn thời gian nữa…”
Thiên Đế bi thương nhìn hắn, chậm rãi thuật lại đoạn quá khứ đã bị bụi thời gian che phủ.
Yêu tộc có bốn đại hung thú, lần lượt là Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột và Hỗn Độn.
Huyết mạch cường đại ban cho chúng sức mạnh vô song, nhưng đồng thời cũng khiến chúng dần dần bị sát khí xâm thực, rốt cuộc lạc vào điên cuồng mà vong mạng.
Mỗi một hung thú, trước khi hoàn toàn bị sát khí nuốt chửng, đều sẽ sinh hạ hậu duệ rồi lìa đời.
Thao Thiết là kẻ may mắn nhất. Bởi lẽ ngay từ thuở hồng hoang, bà đã gặp được Thiên Đế, lúc ấy sát khí chưa ăn mòn thân thể quá sâu, vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Thiên Đế hao tổn hai ngàn năm trời mới dần tiêu trừ sát khí trong người bà, lại trả cái giá to lớn để thay đổi huyết mạch hung thú, từ đó giúp bà an nhiên vô lo.
Nhưng Cùng Kỳ không giống Thao Thiết. Bà lớn tuổi hơn nhiều, sớm đã không thể xoay chuyển số mệnh.
Ban đầu, Cùng Kỳ cũng không có ý định nghịch thiên cải mệnh, chỉ muốn để lại huyết mạch giữa mình và Tư Mệnh.
Chỉ cần hài tử không kế thừa huyết mạch của bà, cả đời ắt sẽ bình an vô sự.
You cannot copy content of this page
Bình luận