Dưỡng Phu Cả Ngàn Năm

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

Phụ thân ta trầm giọng nói:

 

“Đi thôi, theo phụ thân đến Minh Giới một chuyến, con sẽ hiểu rõ mọi chuyện.”

 

Muốn đến Minh Giới, nhất định phải vượt qua Vong Xuyên.

 

Vân Khinh Hồng theo sát phía sau ta, giống như một cái đuôi nhỏ, lên thuyền cùng ta.

 

Hắn cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình hết mức có thể, chỉ sợ bị nhạc phụ đang nặng nề tâm sự kia nhìn không vừa mắt.

 

Trên thuyền, phụ thân kể lại cho ta nghe tất cả những điều ta chưa từng hay biết.

 

Mẫu thân ta không phải một con hồ ly bình thường, mà là một thành viên của Thiên Hồ nhất tộc, tộc đặc biệt nhất trong Yêu Tộc, đời đời trấn thủ Minh Giới.

 

Tộc Thiên Hồ nổi danh với dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng mỗi vạn năm mới xuất hiện một kẻ mang huyết mạch đặc biệt.

 

Những kẻ đó không chỉ có nhan sắc vô song, mà còn nắm giữ chìa khóa huyết mạch, thứ có thể mở ra phong ấn của Ma Tộc.

 

Thuở sơ khai, Ma Tộc bị phong ấn cũng chính nhờ vào huyết mạch lực của Thiên Hồ nhất tộc.

 

Vì thế, hậu nhân của họ đời đời đóng giữ Minh Giới, để trông coi phong ấn tại Vong Xuyên.

 

Mà ta, chính là kẻ mang huyết mạch của thế hệ này.

 

Lúc ta vừa sinh ra, trưởng lão trong tộc đã từng gieo một quẻ, nói rằng vận mệnh ta có một đại kiếp, nhưng nhân quả mịt mờ, chẳng thể nhìn rõ.

 

Ai cũng không thể đoán định số phận sau cùng của ta.

 

Vì an toàn của ta, phụ mẫu đã phong ấn huyết mạch trong người ta.

 

Nhưng nay, vạn năm luân hồi đã đến hạn, mà ta vẫn chẳng thể thoát khỏi sắp đặt của thiên mệnh.

 

Kẻ đã bắt cóc mẫu thân ta, hẳn là đã biết tất cả những chuyện này.

 

Hắn muốn lợi dụng ta để mở ra phong ấn Ma Tộc.

 

Hơn nữa, ta chợt nhớ lại…

 

Hôm ấy, tại thọ yến của Thiên Hậu, đạo ma khí kia không thể xâm nhiễm vào người Vân Khinh Hồng.

 

Đó là bởi vì khi hắn bị công kích, vỏ trứng vỡ nát đã cứa vào tay ta.

 

Mà máu của ta, chính là khắc tinh lớn nhất của ma khí.

 

Nghe xong tất cả, ta còn chưa kịp phản ứng lại thì Vân Khinh Hồng đã xông đến chắn trước mặt ta.

 

Hắn vô cùng chắc chắn mà tuyên bố:

 

“Cho dù có phải mất mạng, ta cũng sẽ không để nàng chịu bất kỳ thương tổn nào!”

 

Lòng ta chợt dâng lên một cỗ chua xót, lại xen lẫn chút cảm động.

 

Nhưng khoảnh khắc cảm động này không kéo dài được lâu…

 

Bởi vì ngay sau đó, họ đánh nhau rồi.

 

Nói là đánh nhau thì cũng không đúng, có lẽ gọi là “tỉ thí” sẽ thích hợp hơn.

 

Phụ thân ta vốn là hổ, một khi thấy ai thuận mắt liền muốn động tay động chân thử vài chiêu, thật không hiểu nổi năm đó mẫu thân ta làm thế nào mà nhìn trúng ông ấy nữa.

 

Ta đứng bên quan sát một lúc, bỗng giật mình nhận ra Vân Khinh Hồng thế mà có thể đánh ngang tay với phụ thân!

 

Ta lập tức ghi chú điều này vào cuốn sổ nhỏ trong lòng.

 

Ta đã sớm đoán được huyết mạch Thao Thiết không thể nào kém cỏi*, vậy mà ngày nào hắn cũng ra vẻ bệnh tật yếu ớt, hở một chút lại kêu chóng mặt, khó chịu, muốn được ôm.

 

Tên nam nhân gian xảo này, quả thực là chó đội lốt người!

 

Sau khi bước vào Minh Giới, ta mới phát hiện nơi này hoàn toàn khác xa tưởng tượng của mình.

 

Là chốn linh hồn quy tụ, nơi các thần linh ngã xuống, ta đã chuẩn bị tinh thần sẽ nhìn thấy một vùng đất thanh tịnh, trang nghiêm.

 

Thậm chí, nếu là hoang vu tiêu điều, ta cũng không hề ngạc nhiên.

 

Nhưng ta đã đánh giá quá thấp thế giới này rồi.

 

Bầu trời Minh Giới vĩnh viễn là màn đêm sâu thẳm, giữa bóng tối lấp lánh những đốm sáng nhỏ, tựa như hàng ngàn hàng vạn tinh tú đang lơ lửng trong không gian.

 

Nhưng khi nhìn xuống đất…

 

Một đống đồ trang trí đủ màu sắc, nào là lụa đỏ, nào là đèn lồng, nào là những tảng đá to phát ra ánh sáng bạc chói lóa, sáng đến mức suýt nữa làm mù mắt ta!

 

Nơi này nếu không có nhan sắc vô song của Thiên Hồ tộc nhân, e rằng đã trở thành một mớ hỗn độn thị giác rồi!

 

Giờ thì ta đã hiểu tại sao mẫu thân lại chọn phụ thân rồi.

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page