Dưỡng Phu Cả Ngàn Năm

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Tim ta nhói lên một cái, thoáng chốc không biết phải phản ứng ra sao.

 

Hắn một thân một mình chịu đựng nỗi đau thiên lôi tôi luyện suốt mấy trăm năm, vậy mà ta còn vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà so đo với hắn.

 

Chắc đêm nay trước khi ngủ ta phải tự tát mình hai cái mới được.

 

Hu hu hu… ta đúng là không phải người mà!

 

Vì áy náy, trong khoảng thời gian sau đó, ta gần như có cầu tất ứng.

 

Dù cho hắn đã là một nam nhân trưởng thành, nhưng ngày nào cũng muốn dính lấy ta, ta vẫn cắn răng nhẫn nhịn.

 

Bởi vì chỉ cần hắn dùng ánh mắt đáng thương yếu ớt nhìn ta một cái, ta liền không cách nào chống đỡ nổi.

 

Vốn tưởng rằng có thể trải qua mấy ngày yên bình, ai ngờ gần đây ta luôn bắt gặp bóng dáng của Tống Du Oánh quanh quẩn gần đây.

 

Từ sau khi chuyện rắc rối ở cửa thọ yến bị Thiên Đế biết được, Thiên Đế đã tự tay giáo huấn Thương Ngô một trận, sau đó ném hắn vào cấm địa đóng cửa sám hối, đến giờ vẫn chưa được thả ra.

 

Nếu không phải vì Thương Ngô tu vi còn kém, lại tiếp tục lịch kiếp e rằng thần hồn sẽ tan vỡ, có khi đã bị Thiên Đế đạp thẳng xuống hạ giới thêm lần nữa.

 

Mất đi sự che chở, cuộc sống của Tống Du Oánh hiển nhiên cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng ta thật sự không hiểu vì sao nàng ta cứ thích lảng vảng quanh chỗ ta.

 

Nhìn sang Vân Khinh Hồng bên cạnh, ta quyết định thả hắn ra ngoài thăm dò tình hình.

 

Dù mắt hắn chưa hồi phục, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được sự không tình nguyện của hắn.

 

Thế nhưng, dưới sự ép buộc và dụ dỗ của ta, cuối cùng hắn cũng chịu đi.

 

Sau khi tự lần mò đến một bãi đất trống, Vân Khinh Hồng ngồi bệt xuống, ngẩng đầu nhìn trời, bày ra dáng vẻ u buồn cô độc.

 

Chỉ một lát sau, quả nhiên Tống Du Oánh xuất hiện, giả vờ như tình cờ gặp gỡ rồi bắt chuyện với hắn.

 

Vân Khinh Hồng chẳng buồn để tâm, nhưng nàng ta vẫn có thể độc thoại suốt nửa ngày.

 

Ban đầu là tỏ ra thân thiết, chớp mắt một cái lại bắt đầu than vãn đầy xót xa.

 

“Ngươi có biết không, ta thực sự hiểu cảm giác cô độc trong bóng tối này.”

 

“Khi còn bé, ta từng bị kế mẫu ngược đãi, có lần còn bị đánh đến mức đôi mắt cũng mù suốt nửa tháng trời.”

 

“Người đời nói rằng không ai có thể thực sự cảm nhận được nỗi đau của kẻ khác, nhưng hai người từng trải qua cùng một khổ nạn, sao lại không hiểu nỗi thống khổ này chứ?”

 

“Ngươi nói có đúng không?”

 

Nói rồi, Tống Du Oánh nhìn Vân Khinh Hồng bằng ánh mắt chan chứa tình ý.

 

Ta không biết hắn có thấy khó xử không, nhưng ta nghe mà chỉ cảm thấy nực cười.

 

Quả nhiên, loại người có thể ngang nhiên cướp hôn phu của kẻ khác, suy nghĩ cũng khác thường y như hành động của nàng ta.

 

Nhưng nhìn thái độ này… chẳng lẽ nàng ta định quyến rũ Vân Khinh Hồng ư?

 

Vậy thì Thương Ngô cũng thật quá rẻ rúng rồi.

 

Tống Du Oánh dường như đã tự xem mình là một nữ chính đầy bi thương, còn Vân Khinh Hồng là một nam chính cũng tràn đầy khổ đau. 

 

Giọng nói của nàng ta chứa đầy cảm giác đồng bệnh tương liên.

 

Nàng ta cũng không nhìn xem Vân Khinh Hồng là ai.

 

Từ sau khi hắn mất đi thị lực, ngày nào ta cũng hầu hạ hắn như một vị đại gia, cuộc sống so với khi còn là một quả trứng không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

 

Dù rằng với dáng vẻ hiện tại, hắn quả thực không còn thích hợp để bị ta sút như một quả cầu như ngày trước.

 

Ta đang xem kịch vui đến cao hứng, bỗng dưng phát hiện một bóng dáng run rẩy cách đó không xa.

 

Đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!

 

Chẳng phải kẻ “rẻ mạt” Thương Ngô đó sao?

 

Xem bộ dáng thì có vẻ như hắn lén trốn ra ngoài, gan cũng thật lớn đấy.

 

Có điều tâm tình hắn e rằng không mấy tốt đẹp, đến mức có một tiểu thảo tinh mọc rễ ngay trên đầu hắn mà cũng không cảm giác được.

 

Sau khi Tống Du Oánh thao thao bất tuyệt một hồi lâu, rốt cuộc Vân Khinh Hồng cũng chịu mở miệng:

 

“Ngươi có biết người khiếm thị thì khứu giác rất nhạy bén không?”

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page