Danh sách chương

Đô Thị Người Giải Oán

Chương 34: Chuyện 3 (7) – Thầy là thầy Triệu

Giọng điệu của Lý Hưng Lâm rất khẳng định, dường như anh ta có thể nhìn thấy tương lai của hiệu trưởng Phùng.
Người ngồi được vào vị trí hiệu trưởng, ai lại chỉ an phận với cái ghế hiện tại. Dù cho hoàn cảnh và bầu không khí có chút kỳ lạ, hiệu trưởng Phùng vẫn chấn động cả người, hai mắt bùng lên một tia sáng.
“Lý sư phụ, anh nói thật chứ?”
Giọng ông ta lại run rẩy, nhưng khác với sự run rẩy vì sợ hãi lúc nãy, lần này, trong giọng nói của ông tràn đầy sự hưng phấn.
Lý Hưng Lâm khẽ gật đầu:
“Tuy tôi không hiểu về mệnh số, nhưng có một số việc tôi vẫn có thể nhìn ra. Chuyện của ông tôi sẽ không nói sai đâu. À phải rồi, bất kể sau này ông ngồi ở vị trí nào, tôi khuyên ông vẫn nên giữ vững bản tâm, bởi vì một số việc thực sự gây tổn hại rất lớn đến vận khí. Một khi vận khí trên người bị tiêu hao hết, thì con đường làm quan và tài vận cũng chấm dứt. Nếu làm những việc tổn hại âm đức, còn có thể gặp đại họa. Tôi chỉ nói đến đây thôi, ông biết là được rồi.”
Nói xong, Lý Hưng Lâm quay đầu, tiếp tục lắng nghe động tĩnh trong phòng học bên cạnh.
Hiệu trưởng Phùng tuy lòng đầy hưng phấn, nhưng thấy Lý Hưng Lâm có vẻ không muốn nói nhiều, ông ta mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẫn thức thời ngậm miệng lại.
Vì đã thông báo trước là tối nay sau khi tan học không cần khóa cửa, nên các phòng học trong cả tòa nhà đều chỉ dùng khóa móc hờ vào then cửa. Lý Hưng Lâm nghe ngóng một hồi, sau đó đưa tay tháo khóa ra khỏi then cửa, lại ra hiệu cho chúng tôi im lặng, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng học ra.
Trong phòng ánh sáng hơi tối, căn bản không nhìn rõ đồ vật bên trong. Lý Hưng Lâm mượn ánh đèn yếu ớt từ hành lang, tìm thấy công tắc điện của phòng học, trực tiếp bật đèn lên.
Ánh đèn sáng sủa xua tan đi sự u ám trong phòng học. Tôi nhìn lướt qua phòng, chỉ thấy từng dãy bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề ở đó, ngoài ra, không có gì cả.
Nếu không phải trước đó đã tìm hiểu về những chuyện xảy ra trong phòng học này từ chỗ hiệu trưởng Phùng, có lẽ tôi sẽ nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.
“Ở đây… cũng không có gì mà?”
Hiệu trưởng Phùng cũng nhìn vào phòng học, nhưng ông ta khác với chúng tôi, vì trước đây ông ta chưa từng tiếp xúc với những thứ đặc biệt như quỷ hồn, nên ông ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi đối với những điều chưa biết.
Lý Hưng Lâm liếc ông ta một cái, lại ra hiệu im lặng, rồi dùng tay chỉ về phía bảng đen.
Hiệu trưởng Phùng ngẩn người, vội quay đầu nhìn theo hướng tay Lý Hưng Lâm chỉ.
Lúc đầu ông ta chưa nhìn thấy gì, nhưng vài giây sau, ông ta dường như bị điện giật, toàn thân run rẩy.
Thì ra, ở phía bảng đen, một đoạn phấn đang lơ lửng giữa không trung, nắn nót từng nét viết gì đó lên bảng. Tôi vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu, kiến thức đương nhiên chưa quên hết, tôi chỉ nhìn thoáng qua, lập tức biết rằng viên phấn đang viết về nội dung hàm số bậc hai. Tôi khựng lại, trong lòng lập tức có một suy đoán, có lẽ con quỷ quấy phá ngôi trường này khi còn sống là một giáo viên?
Lý Hưng Lâm không do dự nhiều như vậy, anh ta chỉ nhìn hai phút, sau đó lấy lư hương ra cắm dẫn hồn hương.
Dưới tác dụng của dẫn hồn hương, một hình người già nua chậm rãi hiện ra trước mặt chúng tôi. Đến khi bóng người đó hoàn toàn lộ diện, mắt của hiệu trưởng Phùng lập tức trợn tròn, ông ta chỉ vào hồn phách đó, thất thanh kêu lên:
“Thầy Triệu! Thầy… thầy là thầy Triệu!”
Tôi biết chỉ cần dẫn hồn hương thu hút được quỷ hồn, thì quỷ hồn đó sẽ không chạy thoát được, nên tôi quay sang hỏi hiệu trưởng Phùng:
“Hiệu trưởng Phùng, ông quen con quỷ này à?”
Hiệu trưởng Phùng ra sức gật đầu:
“Quen, quen chứ! Trước đây thầy ấy từng là một giáo viên dạy toán cấp ba của trường chúng tôi, sau này vì một số chuyện mà rời khỏi trường, không lâu sau thì thầy ấy mắc bệnh, nghe nói không chữa khỏi, hai năm trước đã mất rồi. Nhưng… sao thầy ấy lại biến thành quỷ rồi chạy về trường chúng tôi?”
Lý Hưng Lâm nhìn chằm chằm vào hồn phách của thầy Triệu ngày càng ngưng thực, không quay đầu lại nói:
“Tại sao ư? Lát nữa chúng ta hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
Hiệu trưởng Phùng vẻ mặt không thể tin được:
“Hỏi một chút? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể đối thoại với thầy ấy?”
“Đương nhiên là có thể rồi. Nếu không thể giao tiếp, thì làm sao chúng tôi giải trừ được những chấp niệm trong lòng những con quỷ kia chứ. Chỉ khi biết họ còn điều gì không buông bỏ được, chúng tôi mới có thể đưa ra những biện pháp tương ứng.”
“Vậy… có phải là sau khi các anh giải trừ chấp niệm cho thầy Triệu, thì sau này thầy ấy sẽ không xuất hiện ở trường chúng tôi nữa?”
“Đúng vậy, chỉ cần quỷ hồn giải trừ được chấp niệm, thì họ sẽ không còn nhiều lưu luyến với dương thế nữa. Như vậy họ sẽ an tâm đi về địa phủ, rồi chờ thời cơ đầu thai chuyển thế.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Xem ra hồn phách của thầy Triệu thực sự đã gây ra một bóng ma tâm lý rất lớn cho hiệu trưởng Phùng. Nghe tôi nói chỉ cần đưa đi là sẽ không quay lại, ông ta lập tức có cảm giác như trút được gánh nặng.
Trong lúc nói chuyện, hồn phách của thầy Triệu đã hoàn toàn ngưng thực. Sau khi đánh ra thông minh phù, chúng tôi đều nghe thấy một tiếng thở dài không rõ ý nghĩa.
Lấy tấm ẩn dương phù trên người xuống, Lý Hưng Lâm nói:
“Tại sao ông lại nán lại dương thế? Chẳng lẽ không biết mình đã gây ra ảnh hưởng rất lớn cho người khác sao?”
Không còn ẩn dương phù che chắn dương khí, hồn phách của thầy Triệu rất dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của Lý Hưng Lâm:
“Cậu… là pháp sư sao?”
Lý Hưng Lâm gật đầu:
“Đúng vậy, tôi là một người giải oán. Ông còn chuyện gì chưa xong có thể nói cho tôi biết, chỉ cần trong khả năng cho phép, tôi sẽ cố gắng giúp ông.”
“Tôi… tôi không thể rời xa bục giảng quen thuộc này được…”
Ngoài dự kiến của chúng tôi, hồn phách của thầy Triệu đột nhiên nói ra một câu như vậy.
“Chuyện gì vậy?”
“Vị pháp sư này, tôi từ hai mươi năm trước đã bắt đầu đứng trên bục giảng, số học sinh đã từng dạy ngay cả bản thân tôi cũng không biết có bao nhiêu nữa. Tuy ở giữa đã trải qua bao thăng trầm, nhưng tôi vẫn luôn yêu thích công việc này, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc rời xa bục giảng, rời xa những học sinh đáng yêu của tôi…
Vốn dĩ, tôi tưởng rằng mình có thể an ổn làm việc đến khi về hưu, nhưng không ngờ, bọn họ lại phá tan cái giấc mơ này của tôi. Kể từ khi tôi bị bọn họ cưỡng ép đuổi khỏi trường, tôi đã cảm thấy vô cùng bất cam tâm. Thế là tôi nhờ người tìm quan hệ muốn quay trở lại trường, nhưng miệng thì bọn họ nói rất hay, nhưng vừa quay lưng đi là vứt chuyện của tôi sang một bên. Trong lòng tôi u uất, thế là sinh bệnh, rồi sau đó…”
Thầy Triệu dường như không nói tiếp được nữa, phát ra một tiếng thở dài thườn thượt.
Tuy thầy Triệu nói không nhiều, nhưng tôi vẫn nghe ra được cái sự bất cam lòng nồng đậm trong giọng điệu của thầy. Xem ra chính cái sự bất cam lòng này, đã khiến thầy ấy sinh ra chấp niệm, từ đó dẫn đến những chuyện quái dị liên tục xảy ra ở ngôi trường này.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Ông có thể nói cho chúng tôi biết được không.”
Đối với người giải oán mà nói, muốn giải trừ chấp niệm của oán hồn, việc hiểu rõ oán hồn nghĩ gì là điều bắt buộc. Nếu không phân biệt trắng đen trực tiếp dùng giải oán chú cưỡng ép giải oán, thì cái nghề người giải oán này cũng không còn ý nghĩa tồn tại nữa.

Hết Chương 34: Chuyện 3 (7) – Thầy là thầy Triệu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page