Dịu dàng gió xuân chẳng sánh bằng em

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Bọn du côn giật cuốn sách mà Mộ Vân Hi đang bảo vệ. Khi mở ra xem, thấy không có gì đặc biệt, chúng nổi giận.

 

“Tưởng là sách gì hay ho, hóa ra chỉ là một cuốn tiểu thuyết rách nát. Mộ Vân Hi, cô thật trẻ con, hôm nay bọn này sẽ xé nát nó.”

 

Chúng định xé nát cuốn sách, cuốn sách mà Mộ Vân Hi luôn coi là báu vật. Những kẻ xấu xa ấy thấy vậy càng muốn bắt nạt cô hơn.

 

Mộ Vân Hi khóc lóc van xin, giành lại cuốn sách: “Đừng mà, đó là món đồ duy nhất mà ba tôi để lại cho tôi, làm ơn đừng cướp nó.”

 

“Không biết điều! Đánh cho tao!”

 

———

(Chỗ này tui không hiểu tại sao lại nhảy sang đoạn khác :v) 

 

Có lẽ lời nói của Giang Nam Kình đã trúng tím đen, Thẩm Trầm Diễn tức giận đến đỏ mặt.

 

Ngay lập tức, hắn ta thịnh nộ gầm lên: “Câm miệng! Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, anh không có quyền xen vào!”

 

“Anh có biết không, vì anh mà Mộ Vân Hi suýt chút nữa…”

 

Giang Nam Kình không thể chịu nổi nữa, cảm xúc cũng theo đó mà bộc phát.

 

Suýt chút nữa ch3t’…

 

Giang Nam Kình chưa kịp nói hết câu đã bị Mộ Vân Hi cắt ngang. 

 

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Mộ Vân Hi lên tiếng ngăn anh ta lại, cô không muốn để lộ vẻ đáng thương của mình trước mặt người khác.

 

Cô lạnh lùng nhìn Giang Nam Kình: “Nam Kình, anh về trước đi.”

 

“Nam Kình?” Thẩm Trầm Diễn cười lạnh, nụ cười thoáng hiện sự đáng sợ: “Gọi thân mật như thế từ bao giờ?”

 

Thẩm Trầm Diễn lao tới và đấm Giang Nam Kình một cú, cả hai bắt đầu lao vào đánh nhau.

 

Không ai ngờ rằng họ lại đột ngột lao vào nhau như vậy, khiến Mộ Vân Hi hoảng loạn hoàn toàn.

 

Cô thấy Giang Nam Kình đang dần bị áp đảo, không thể chống đỡ nổi trước cơn thịnh nộ của Thẩm Trầm Diễn.

 

“Đừng đánh nữa mà!”

 

Mộ Vân Hi sợ hãi cầu xin, nhưng Thẩm Trầm Diễn vẫn không chịu dừng lại, hắn ta tiếp tục đánh Giang Nam Kình đến bầm dập.

 

Mộ Vân Hi vội vàng lao tới đứng trước mặt Giang Nam Kình, cố ngăn Thẩm Trầm Diễn: “Trầm Diễn, xin anh, đừng đánh nữa.”

 

Cô gần như quỳ xuống cầu xin. Thấy cảnh đó, ngọn lửa ghen tuông trong lòng Thẩm Trầm Diễn càng bùng cháy.

 

Cuối cùng Thẩm Trầm Diễn dừng tay, Mộ Vân Hi liền thúc giục: “Nam Kình, anh mau đi đi.”

 

“Vân Hi, anh nhất định sẽ quay lại tìm em. Hãy chăm sóc bản thân nhé.”

 

Giang Nam Kình rời đi, nhưng trước khi đi, anh ta vẫn lo lắng cho Mộ Vân Hi. Cảnh chia tay thân mật giữa hai người hoàn toàn khiến Thẩm Trầm Diễn phẫn nộ.

 

Nụ cười chế giễu của hắn ta cong lên đầy chua chát: “Trong thời gian tôi vắng mặt, cô và Giang Nam Kình đã lén lút ở bên nhau phải không? Tôi thật mù quáng khi lại yêu một người đàn bà lăng loàn như cô.”

 

Nhớ lại việc hắn ta tận mắt thấy Mộ Vân Hi đưa Giang Nam Kình về nhà trước đó, hiểu lầm trong lòng Thẩm Trầm Diễn càng lớn. Mặt Mộ Vân Hi tái nhợt, giọng cô yếu ớt: “Giữa chúng tôi không có gì cả.”

 

“Mộ Vân Hi, cô thật đáng khinh. Cô cô đơn đến mức có thể làm bất cứ chuyện gì sao? Cô còn tưởng tôi sẽ tin cô à?”

 

Giọng Thẩm Trầm Diễn đầy phẫn nộ.

 

Trong cơn giận, Thẩm Trầm Diễn nhốt Mộ Vân Hi lại, khóa cô trong phòng.

 

Hắn ta cầm chìa khóa trong tay, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Từ hôm nay, cô không được phép ra ngoài nữa.”

 

“Anh đang làm gì vậy?” Mộ Vân Hi hoảng sợ, hắn ta định giam cầm cô sao?

 

“Bốp!”

 

Thẩm Trầm Diễn tát Mộ Vân Hi một cái mạnh đến mức suýt khiến cô ngất xỉu. Cô vốn đã yếu, và cái tát này suýt nữa lấy đi nửa mạng sống của cô.

 

“Chuyện trước đây tôi không tính, Mộ Vân Hi, từ giờ cô ở yên trong nhà, đừng có lén lút gặp Giang Nam Kình nữa, bỏ cái thói lăng loàn của cô đi!”

 

Thẩm Trầm Diễn bắt đầu mất kiểm soát vì ghen tuông, hắn ta ghen tuông đến mức không thể chịu đựng nổi.

 

“Lăng loàn ư?” Từng lời của Thẩm Trầm Diễn như những lưỡi dao đâm vào tim Mộ Vân Hi.

 

Nước mắt cô rơi không ngừng: “Trong mắt anh, tôi là người như vậy sao?”

 

Thẩm Trầm Diễn không muốn tiếp tục tranh cãi với cô, hắn ta càng lúc càng trở nên lạnh lùng: “Tôi sẽ để người giúp việc mang đồ ăn cho cô mỗi ngày. Còn chuyện ra ngoài, đừng mong nữa.”

 

Việc nhờ người giúp việc đưa đồ ăn chẳng qua là để giám sát cô. Ý đồ của Thẩm Trầm Diễn, Mộ Vân Hi đều hiểu rõ.

 

“Trầm Diễn, dù tôi có giải thích thế nào, anh cũng không tin tôi phải không?” Mộ Vân Hi cảm thấy thật đáng thương. Từ đầu đến cuối, Thẩm Trầm Diễn chưa bao giờ thực sự tin tưởng cô. Trong mắt hắn ta, cô chỉ là một trò cười.

 

“Đủ rồi!”

 

Thẩm Trầm Diễn không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào từ Mộ Vân Hi nữa.

 

Hắn ta siết chặt cằm cô: “Tôi sắp phải đi công tác ở thành phố B, ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi về!”

 

Hắn ta lạnh lùng buông một câu rồi rời đi.

 

Thẩm Trầm Diễn đã nhốt cô lại, mang theo chìa khóa. Không thay khóa mới, Mộ Vân Hi không thể ra ngoài.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page