Dịu dàng gió xuân chẳng sánh bằng em

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Hiện tại, khuôn mặt cô đã sưng lên trông thấy.

 

Mộ Vân Hi mò mẫm tìm điện thoại, cố gắng gọi cho Thẩm Trầm Diễn.

 

Nhưng giọng nói lạnh lùng của tổng đài lặp đi lặp lại: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”

 

Cô thực sự rất khó chịu… Cô cảm thấy như mình sắp ch3t’.

 

Mộ Vân Hi không thể chịu nổi cơn đau, dần dần cô mất đi ý thức…

 

Lúc này, Giang Nam Kình không đi làm, anh ta định đến thăm Mộ Vân Hi để ôn lại chuyện cũ.

 

Anh ta bấm chuông, nhưng đợi mãi không ai trả lời.

 

Mộ Vân Hi vốn là người thích ở nhà, vào giờ này chắc chắn cô sẽ ở nhà.

 

Giang Nam Kình cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh ta cố hết sức để phá khóa và vào được trong nhà của cô.

 

“Vân Hi!”

 

Mộ Vân Hi đang bất tỉnh, điều này khiến Giang Nam Kình hoảng sợ. Dù anh ta gọi tên cô bao nhiêu lần, cô vẫn không phản ứng.

 

Cuối cùng, anh ta nhận ra cô đã gặp nguy hiểm, nhanh chóng đưa Mộ Vân Hi đến bệnh viện.

 

Cô bị dị ứng hải sản nghiêm trọng, nếu không được cứu chữa kịp thời, có thể sẽ ch3t’. Sau năm giờ phẫu thuật căng thẳng, các bác sĩ đã cứu sống cô từ cửa tử.

 

Tuy nhiên, tình trạng dị ứng của cô rất nghiêm trọng và phải được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

 

Mộ Vân Hi đã hôn mê suốt một tuần mới tỉnh lại.

 

Người đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt không phải là Thẩm Trầm Diễn, mà là Giang Nam Kình.

 

Giang Nam Kình mắt đỏ hoe, ngấn lệ: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em có biết anh lo lắng thế nào không.”

 

“Em không sao rồi.” Mộ Vân Hi mỉm cười, nhưng khi cô đảo mắt nhìn quanh và không thấy người mà mình muốn thấy, nụ cười trên môi dần tắt: “Anh ấy đâu?”

 

Giang Nam Kình lắc đầu.

 

Từ khi cô nhập viện đến giờ, Thẩm Trầm Diễn chưa một lần xuất hiện.

 

Mộ Vân Hi nhìn vào ánh mắt của Giang Nam Kình và hiểu ra tất cả.

 

Vừa trải qua một trận chiến sinh tử, tâm trạng vốn đã tệ, giờ cô lại càng thất vọng hơn: “Anh ấy có lẽ thậm chí không biết rằng em suýt ch3t’.”

 

Ánh mắt Giang Nam Kình trở nên căng thẳng: “Một người đàn ông tồi tệ như vậy không xứng đáng với em, Vân Hi, ly hôn đi.”

 

Lần này, Mộ Vân Hi suýt nữa mất mạng, điều đó khiến Giang Nam Kình vô cùng sợ hãi rằng cô sẽ lại bị tổn thương.

 

Anh ta nắm chặt tay cô, khẩn thiết nói:

 

“Anh thích em, Vân Hi, anh sẽ không bao giờ làm em đau khổ.”

 

Ly hôn sao?

 

Mộ Vân Hi cũng đã từng nghĩ về điều đó. Có lẽ Thẩm Trầm Diễn thực sự yêu cô, nhưng hắn ta thích tìm thú vui bên ngoài. Có lẽ người phụ nữ ngoài kia không chỉ có Bạch Lạc Lạc, mà còn nhiều người khác nữa.

 

Tình yêu mà cô hằng mong ước là sự gắn bó một đời, một đôi. Ly hôn có lẽ là giải pháp tốt nhất cho cả hai.

 

Nhưng, cô không thể làm được.

 

Mộ Vân Hi lắc đầu, nở một nụ cười ảm đạm: “Xin lỗi, em yêu anh ấy. Anh biết không, Nam Kình, em không thể sống thiếu anh ấy.”

 

Giang Nam Kình lo lắng, trong mắt anh ta đầy sự bất mãn: “Mộ Vân Hi, anh ta bạo hành em, ngoại tình, không quan tâm đến em, thậm chí không biết em bị dị ứng hải sản. Em còn yêu anh ta vì điều gì?”

 

Chính vì sự sơ suất của Thẩm Trầm Diễn mà suýt nữa Mộ Vân Hi đã mất mạng.

 

Một người đàn ông như thế, Giang Nam Kình thực sự không hiểu tại sao Mộ Vân Hi vẫn hết lòng vì hắn ta.

 

Đến cả Mộ Vân Hi cũng không biết tại sao mình lại yêu Thẩm Trầm Diễn đến vậy.

 

Có lẽ là vì mối tình đầu của họ mười năm trước.

 

Nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp nhau, Mộ Vân Hi vẫn còn nhớ rõ như in.

 

Năm ấy, Mộ Vân Hi mười bảy tuổi, Thẩm Trầm Diễn mười tám tuổi. Họ học cùng trường ở thành phố A, anh học lớp 12, còn cô học lớp 11.

 

Thẩm Trầm Diễn khi còn trẻ đã rất đẹp trai, là hot boy nổi tiếng trong trường.

 

Mộ Vân Hi thích ngồi dưới gốc cây đọc sách, còn Thẩm Trầm Diễn thích chơi bóng rổ. Trong một lần chơi bóng, Thẩm Trầm Diễn vô tình ném trúng đầu của Mộ Vân Hi.

 

Khi đó, ba của Mộ Vân Hi vừa mới qua đời, tâm trạng cô vốn đã rất tệ, lại bị bóng rổ ném trúng, tâm trạng cô càng tồi tệ hơn.

 

Nhớ đến cha mình, người mà cô chưa kịp báo hiếu, nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe.

 

“Này, em không sao chứ? Chỉ là bị bóng rổ đập trúng thôi mà, đâu cần khóc đến mức này?”

 

“Tôi sợ nhất là thấy người khác khóc. Tôi xin lỗi được chưa, đừng khóc nữa.”

 

Chàng trai trước mặt bối rối, tưởng rằng mình đã bắt nạt cô, không biết phải làm sao.

 

Lần tiếp theo họ gặp lại là vào mùa đông năm ấy.

 

Mộ Vân Hi vốn dĩ là một người yếu đuối, dáng vẻ nhỏ bé mỏng manh, rất dễ bị bắt nạt.

 

Một nhóm du côn đã để mắt đến cô và cướp đi cuốn sách quý giá nhất của cô.

 

“Cô bé này, ngày nào cũng ôm khư khư cuốn sách cũ kỹ như báu vật, để xem nó là sách gì nào!”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page