Dịu dàng gió xuân chẳng sánh bằng em

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

“Nhìn con kìa, gầy đến thế này rồi.” Mẹ Mộ xót xa, gắp rất nhiều thịt vào bát của Mộ Vân Hi.

 

“Cảm ơn mẹ.”

 

“Trầm Diễn đâu rồi, sao không về cùng con?” Mẹ Mộ nhanh chóng nhận ra thiếu một người.

 

Mộ Vân Hi khựng lại một chút, mỉm cười giải thích: “Anh ấy bận việc ở công ty, đặc biệt nhờ con mang quà về xin lỗi mẹ.”

Món quà này là do Mộ Vân Hi tự mua.

 

Mẹ Mộ trách móc Thẩm Trầm Diễn vì ngày Tết Trung thu đoàn viên mà hắn ta lại không có mặt, nhưng Mộ Vân Hi luôn bảo vệ, nên mẹ cô không trách nữa.

 

Đã lâu không gặp, mẹ Mộ già đi rất nhiều, trong giây lát đó, Mộ Vân Hi cảm thấy trái tim mình nhói đau. Mẹ cô đã có thêm nhiều sợi tóc bạc, điều đó khiến cô không khỏi xót xa, muốn làm gì đó cho mẹ.

 

“Mẹ, mẹ vất vả rồi, để con mát-xa cho mẹ nhé.”

 

Mộ Vân Hi bắt đầu xoa bóp chân và lưng cho mẹ, mẹ Mộ vui vẻ gật đầu: “Con gái của mẹ thật hiếu thảo.”

 

Đột nhiên, mẹ Mộ nhìn thấy vết thương trên vai của Mộ Vân Hi, giống như bị ai đó cắn.

 

Mẹ cô đau lòng và tức giận nói: “Con bị thương rồi, có phải thằng nhóc Thẩm Trầm Diễn bắt nạt con không? Mẹ sẽ đi tìm nó tính sổ!”

 

Mộ Vân Hi vội vàng ngăn mẹ lại, liên tục bênh vực Thẩm Trầm Diễn, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con không cẩn thận va vào đâu đó thôi, không liên quan gì đến Trầm Diễn đâu. Anh ấy rất tốt với con.”

 

“Nếu thằng đó dám bắt nạt con, cứ nói với mẹ, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con!”

 

“Vâng, cảm ơn mẹ.” Mộ Vân Hi hạnh phúc tựa vào lòng mẹ, cảm thấy vô cùng ấm áp khi có mẹ ở bên cạnh.

 

Cô ở lại quê vài ngày. Trước khi rời đi, mẹ Mộ còn đưa cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, thậm chí còn nhét thêm ít tiền, cứ như muốn trao hết những gì tốt đẹp nhất trong nhà cho cô.

 

Trên đường trở về, khi chưa về đến nhà thì trời đã tối.

 

Làng quê về đêm rất yên tĩnh, tĩnh lặng đến lạ thường.

 

Bất ngờ, một nhóm người xuất hiện, chặn đường Mộ Vân Hi.

 

“Giao hết tiền ra đây!”

 

Vài gã đàn ông to lớn, thô lỗ cầm dao chặn đường cô.

 

Mộ Vân Hi không thể chống lại bọn họ, trong tình huống không còn cách nào khác, cô đành giao hết tiền cho bọn cướp và tự nhủ mình thật xui xẻo.

 

Cô sợ hãi nhưng cố gắng kìm nén nỗi sợ, nở nụ cười yếu ớt: “Các anh, tôi đã đưa hết tiền rồi, giờ tôi có thể đi được không?”

 

Mộ Vân Hi vốn có vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ, vài tên trong nhóm bắt đầu để ý đến cô. Ban đầu chúng chỉ định cướp, nhưng giờ lại thay đổi ý định.

 

“Cô em xinh đẹp thế này, ở lại vui vẻ với bọn anh một chút nhé.”

 

Những gã đàn ông nhìn cô với ánh mắt đầy dục vọng, bắt đầu sờ soạng và chạm vào người cô.

 

Mộ Vân Hi cảm thấy tình huống ngày càng nguy hiểm, không còn chỉ là một vụ cướp nữa, cô lập tức hoảng loạn.

 

“Cứu tôi với!”

 

Cô ngay lập tức muốn chạy thoát, nhưng những gã đàn ông kia không dễ dàng buông tha, vây quanh và bắt đầu kéo áo cô.

 

Khoảnh khắc đó, Mộ Vân Hi thật sự tuyệt vọng. Liệu cô có thực sự bị làm nhục bởi những tên côn đồ thô lỗ này không? Cô quá yếu đuối, chẳng có chút sức phản kháng nào, nỗi tuyệt vọng bao trùm.

 

Mộ Vân Hi liều mạng giãy giụa, nhưng bọn chúng có vũ khí, trong cuộc giằng co, cô đã bị thương.

 

Cô không còn sức lực để kháng cự, trong lúc Mộ Vân Hi đang tuyệt vọng, một bóng người đột ngột xuất hiện.

 

“Thả cô ấy ra!”

 

Là anh ấy!

 

Gương mặt Mộ Vân Hi bừng lên niềm vui sướng: “Nam Kình, sao anh lại ở đây?”

 

Giang Nam Kình là bạn thanh mai trúc mã của cô từ nhỏ, hai người có mối quan hệ gắn bó thân thiết.

 

“Cẩn thận!” Một nhóm người cầm dao xông tới tấn công Giang Nam Kình, khiến Mộ Vân Hi vô cùng lo lắng.

 

Giang Nam Kình vốn là cao thủ đai đen Taekwondo, đối phó với mấy tên côn đồ này không hề khó khăn, chỉ trong vài chiêu anh ta đã đánh gục hết bọn chúng.

 

Trước khi đến đây, Giang Nam Kình đã báo cảnh sát, và những kẻ tấn công đã bị bắt đi. Giang Nam Kình cũng trao lại tiền cho Mộ Vân Hi.

 

“Em bị thương rồi, sao lại bất cẩn như vậy?” Giang Nam Kình cau mày, xót xa nói: “Để anh đưa em đi bệnh viện.”

 

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không nghiêm trọng đâu, em không yếu đuối đến vậy.” Mộ Vân Hi cười nhẹ, không để tâm đến vết thương của mình.

 

“Không được, phải đi bệnh viện.” Giang Nam Kình cương quyết, nhất định đòi đưa cô đi bệnh viện.

 

Giang Nam Kình đưa Mộ Vân Hi đến bệnh viện, băng bó vết thương cho cô, thấy vết thương đã ngừng chảy máu, anh ta mới yên tâm.

 

“Cảm ơn anh.” Mộ Vân Hi cảm kích nói lời cảm ơn.

 

Nếu không có Giang Nam Kình xuất hiện kịp thời, cô thực sự không biết mình sẽ phải làm gì.

 

“Cảm ơn gì chứ, chúng ta là bạn tốt mà!” Giang Nam Kình khoác vai Mộ Vân Hi, tỏ ra nghĩa khí.

 

Cảnh vừa xảy ra khiến Giang Nam Kình lo lắng cho sự an toàn của cô.

 

“Vân Hi, để anh đưa em về.”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page