Chương 1:
11/10/2024
Chương 2:
11/10/2024
Chương 3:
11/10/2024
Chương 4:
11/10/2024
Chương 5:
11/10/2024
Chương 6:
11/10/2024
Chương 7:
11/10/2024
Chương 8:
11/10/2024
Chương 9:
11/10/2024
Chương 10:
11/10/2024
Chương 11:
12/10/2024
Chương 15:
12/10/2024
Chương 14:
12/10/2024
Chương 13:
12/10/2024
Chương 12:
12/10/2024
Chương 25:
13/10/2024
Chương 24:
13/10/2024
Chương 18:
13/10/2024
Chương 23:
13/10/2024
Chương 22:
13/10/2024
Chương 21:
13/10/2024
Chương 20:
13/10/2024
Chương 19:
13/10/2024
Chương 17:
13/10/2024
Chương 16:
13/10/2024
Chương 26:
14/10/2024
Chương 27:
14/10/2024
Chương 28:
14/10/2024
Chương 29:
14/10/2024
Chương 30:
14/10/2024
Chương 31:
15/10/2024
Chương 32:
15/10/2024
Chương 33:
15/10/2024
Chương 34:
15/10/2024
Chương 35:
15/10/2024
Khi bước xuống giường, Mộ Vân Hi có thể cảm nhận được rằng mình đã yếu đến mức khó khăn ngay cả việc đi lại. Cô thực sự không còn sống được bao lâu nữa…
Cô chống tay vào tường, từ từ đi tới phòng bác sĩ.
“Bác sĩ, tôi đến tìm ông chỉ để hỏi, căn bệnh của tôi, cơ hội chữa khỏi là bao nhiêu?” Mộ Vân Hi lo lắng hỏi, trong lòng rối loạn.
“Bệnh của cô đã rất nặng, ngay cả phẫu thuật thì cơ hội chữa khỏi cũng chỉ có một phần trăm thôi.” Bác sĩ đẩy kính, nghiêm túc trả lời.
Một phần trăm…
Cơ hội chữa khỏi bệnh của cô thấp đến vậy, nhưng dù chỉ có một phần trăm, liệu cô có thể vượt qua không? Mộ Vân Hi tự an ủi mình như thế.
“Cô Mộ, cô có biết không, cô đã mang thai rồi, là một bé trai, được ba tháng rồi.”
Cô đã mang thai ba tháng! Lời nói của bác sĩ khiến Mộ Vân Hi như nhìn thấy tia sáng hy vọng.
Đứa bé này đến với cô chính là một tin vui to lớn.
Mộ Vân Hi vô cùng vui mừng trước sự xuất hiện của đứa bé. Cô đã mất mẹ, giờ có lẽ chỉ có đứa trẻ mới có thể ở bên mình.
Đây có lẽ là chút thương cảm mà ông trời dành cho cô…
“Nhưng…” Tiếp theo đó, vẻ mặt của bác sĩ trở nên nghiêm nghị.
“Nếu cô quyết định phẫu thuật, tốt nhất cô nên tiến hành phẫu thuật phá thai trước. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị ung thư. Hơn nữa, nếu không phẫu thuật, cô chỉ còn sống được một năm nữa thôi…”
Những lời này vang lên bên tai Mộ Vân Hi, như một cơn ác mộng.
Nếu cô muốn sống, cô phải từ bỏ đứa con. Nếu cô muốn giữ đứa con, cô chỉ còn vài tháng để sống. Giữa cô và đứa con, cô chỉ có thể chọn một…
Cô vừa mới vui mừng vì sự xuất hiện của đứa bé, nhưng không ngờ đó lại là sự xuất hiện của tử thần.
“Cô Mộ, cô chỉ có sáu tháng để suy nghĩ. Đứa con hoặc bản thân cô, cô chỉ có thể chọn một…” Lời nói vô tình của bác sĩ vang lên bên tai Mộ Vân Hi.
Mộ Vân Hi không thể ngờ rằng sự xuất hiện của đứa trẻ lại dẫn đến kết cục như thế này.
Cô nhìn vào hình ảnh thai nhi đã hình thành trên màn hình máy tính, thật linh động, như thể đang gọi cô, muốn cô để nó ra đời.
Mộ Vân Hi nở một nụ cười rạng rỡ: “Bác sĩ, không cần phải suy nghĩ thêm nữa, tôi sẽ từ bỏ phẫu thuật. Bằng mọi giá, tôi phải giữ lại đứa con trong bụng mình.”
Giữa đứa con và bản thân, Mộ Vân Hi không chút do dự chọn đứa con.
Hoặc có lẽ, đây chính là số phận của cô…
Mộ Vân Hi rời khỏi phòng bác sĩ, trở về phòng bệnh của mình.
Lúc này, Giang Nam Kình vừa trở về sau khi mua đồ ăn.
“Đây là cháo loãng, em đang bệnh chỉ nên uống cháo. Anh đã đặc biệt dặn chủ quán không bỏ hải sản.”
Mộ Vân Hi không ngờ Giang Nam Kình lại nhớ cô không ăn được hải sản, mặc dù cô chưa bao giờ nói điều này với anh ta, nhưng anh ta vẫn nhớ.
Còn Thẩm Trầm Diễn, cô đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng hắn ta chưa từng nhớ, thậm chí còn để cô ăn trước mặt mình…
Mộ Vân Hi chỉ cảm thấy buồn cười. Trong mắt Thẩm Trầm Diễn, có lẽ cô chỉ là một trò cười mà thôi.
Nghĩ lại những chuyện đã qua, Mộ Vân Hi không kìm được nước mắt.
Điều này khiến Giang Nam Kình luống cuống, anh ta vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt: “Vân Hi, sao em lại khóc? Đừng khóc nữa, anh sẽ đút cho em ăn.”
Anh ta nhẹ nhàng an ủi Mộ Vân Hi như dỗ dành một đứa trẻ, vô cùng kiên nhẫn.
Anh ta tự tay đút cho Mộ Vân Hi uống cháo, thổi nguội từng muỗng trước khi đưa vào miệng cô để tránh bị bỏng. Giang Nam Kình dịu dàng, ân cần, thực sự là một người bạn tốt, sự tốt bụng của Giang Nam Kình, Mộ Vân Hi luôn ghi nhớ trong lòng.
Sau khi uống xong cháo, Giang Nam Kình khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Vân Hi, hôm qua bác sĩ nói với anh, ngày mai có thể phẫu thuật rồi. Chúng ta đi gặp bác sĩ để sắp xếp phẫu thuật, em sẽ sớm khỏe lại.”
Anh ta nắm tay Mộ Vân Hi, chuẩn bị đưa cô đi gặp bác sĩ để lên kế hoạch phẫu thuật, nhưng lúc này Mộ Vân Hi dừng bước.
“Em mang thai rồi.” Giọng nói trầm lặng của Mộ Vân Hi vang lên.
Giang Nam Kình vừa thất vọng vừa vui mừng cho Mộ Vân Hi.
Anh ta vẫn cười chúc mừng cô: “Vân Hi, em sắp làm mẹ rồi!”
“Vì vậy, em sẽ không phẫu thuật nữa.”
“Vân Hi, hôm nay không phải là Cá tháng Tư, đừng đùa nữa.”
“Em không đùa.” Mộ Vân Hi lắc đầu, khuôn mặt cô nghiêm túc, không có chút gì là đang đùa giỡn.
Mộ Vân Hi nở một nụ cười nhẹ: “Bác sĩ nói nếu phẫu thuật, em sẽ phải phá thai. Không có đứa con, thì em sống còn có ý nghĩa gì?”
Mộ Vân Hi bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào dao động, cô đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận án tử.
Cô sẽ không phẫu thuật nữa, sẽ lặng lẽ chờ đợi án tử đến, và chào đón sự ra đời của một sinh mệnh mới.
Giang Nam Kình không thể hiểu được quyết định của Mộ Vân Hi, cô thà chọn đứa con mà không cho mình cơ hội được điều trị.
“Vân Hi, nếu mất đứa bé, em có thể nhận nuôi một đứa khác. Nhưng nếu em không còn, anh phải làm sao?”
Giang Nam Kình hạ mình cầu xin Mộ Vân Hi: “Vân Hi, đừng bướng bỉnh như vậy được không? Em không thể từ bỏ điều trị, anh không thể sống thiếu em.”
Anh ta không thể tưởng tượng nổi cuộc sống thiếu vắng Mộ Vân Hi.
Mộ Vân Hi cắt ngang lời anh ta, dù Giang Nam Kình có khuyên nhủ thế nào cũng không thể thay đổi được quyết định của cô.
“Nam Kình, mạng của em là mạng, còn mạng của đứa con em, chẳng lẽ không phải là mạng sao?”
“Nam Kình, em không thể làm được, em không thể nhẫn tâm gi3t’ đi đứa con khi nó còn chưa kịp chào đời.”
Giọng nói của Mộ Vân Hi ngày càng lạnh lùng, đầy chua xót, nói quá nhiều khiến cổ họng cô khàn đi. Cô lo sợ rằng nếu không nói những lời này bây giờ, sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Những điều này Giang Nam Kình đều hiểu, nhưng một mạng đổi một mạng…
Giang Nam Kình không thể chấp nhận điều đó, cảm xúc của anh ta đột nhiên trở nên kích động: “Vậy còn anh thì sao? Vân Hi, em có bao giờ nghĩ đến anh không? Nếu không có em, anh phải làm sao?”
“Nam Kình, anh là một người tốt, nếu không có em, anh sẽ gặp một người phụ nữ tốt hơn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận