Chương 2:
18/09/2024
Chương 1:
18/09/2024
Chương 5:
18/09/2024
Chương 4:
18/09/2024
Chương 3:
18/09/2024
Chương 6:
19/09/2024
Chương 7:
19/09/2024
Chương 8:
19/09/2024
Chương 9:
19/09/2024
Chương 10:
19/09/2024
Chương 11:
20/09/2024
Chương 12:
20/09/2024
Chương 13:
20/09/2024
Chương 14:
20/09/2024
Chương 15:
20/09/2024
Chương 20:
21/09/2024
Chương 19:
21/09/2024
Chương 18:
21/09/2024
Chương 16:
21/09/2024
Chương 17:
21/09/2024
Chương 21:
24/09/2024
Chương 22:
24/09/2024
Chương 23:
24/09/2024
Chương 24:
24/09/2024
Chương 25:
24/09/2024
Chương 26:
26/09/2024
Chương 27:
26/09/2024
Chương 30:
26/09/2024
Chương 29:
26/09/2024
Chương 28:
26/09/2024
Chương 31:
28/09/2024
Chương 32:
28/09/2024
Chương 33:
28/09/2024
Chương 34:
28/09/2024
Chương 35:
28/09/2024
Bình luận:
“Không còn gì để nói, thật sự không còn gì để nói. Dù chỉ cho tôi thấy bóng họ thôi, tôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh họ hôn nhau, giờ thì phải làm sao đây?”
“Không mang mic và không thu âm thì cũng đành chịu, nhưng ít nhất cho tôi thấy khẩu hình của họ, để tôi đoán xem họ nói gì. Giờ thì tốt rồi, một màu đen kịt.”
“Tôi đeo tai nghe, mở livestream này lên, cứ tưởng tai mình bị điếc.”
“Hứa với tôi đi, hãy tranh thủ lúc này mà nói tất cả những lời ngọt ngào với nhau khi chúng tôi không thể thấy hay nghe được gì, được không?”
“Huhu… Vợ ơi, vợ ơi, nâng máy quay lên một chút đi, tôi cũng muốn cảm nhận cảm giác được Bách Cẩm Ngôn cõng mà.”
…
Kiều Hoài Dao nhìn ánh đèn lấp lánh dưới chân và thở dài. Bất chợt, Bách Cẩm Ngôn hơi chao đảo.
Theo phản xạ, cậu nhoài người về phía trước, khi nhận ra thì tay đã vòng quanh cổ Bách Cẩm Ngôn rồi.
Trước khi Kiều Hoài Dao kịp nói gì, Bách Cẩm Ngôn đã nhấc cậu lên cao hơn và nhẹ nhàng nhắc: “Giữ chặt.”
Kiều Hoài Dao khẽ đáp: “Ừ.”
Chỉ với một hành động đơn giản, họ dường như lại gần nhau thêm một chút.
Nhịp tim đập nhanh ở gần lồng ngực như hòa vào nhau, trong một khoảnh khắc, Kiều Hoài Dao không còn phân biệt được tiếng tim đập mà cậu nghe thấy là của ai.
Tiếng dế kêu trong đêm làm rối loạn tâm trí vốn đã không yên của Kiều Hoài Dao.
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi cúi đầu, áp má vào cánh tay mình.
Cậu chớp nhẹ mắt, ánh nhìn lướt qua nửa khuôn mặt của Bách Cẩm Ngôn, đôi môi mím lại và không khỏi nở một nụ cười nhỏ.
Từ công viên về nhà, lúc chạy bộ thì thấy rất gần.
Nhưng khi từng bước từng bước quay lại, Kiều Hoài Dao cảm thấy thời gian như dài ra, mơ hồ và ngưng đọng.
Tuy nhiên… cậu không ghét sự kéo dài này.
Khi về đến nhà, Bách Cẩm Ngôn không để cậu xuống ở phòng khách, mà đưa thẳng Kiều Hoài Dao vào phòng ngủ: “Chờ anh một lát.”
Nói xong, anh liền quay người xuống lầu.
Kiều Hoài Dao ngồi trên mép giường: “Này, anh à…” Cậu ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình phản chiếu trong gương, cậu bất ngờ dừng lại.
Cậu khẽ ho một tiếng, nghĩ thầm, may mà Bách Cẩm Ngôn cõng mình, không nhìn thấy mặt mình.
Chiếc áo của cậu đã bị kẹp chặt bởi máy quay, trông chẳng ra hình thù gì nữa. Cậu tháo máy quay xuống và đặt sang một bên.
Cậu đứng dậy, bước lảo đảo vào phòng tắm, định rửa mặt bằng nước lạnh, nhưng vô tình làm ướt cổ áo, nên cậu đành mở vòi sen để tắm luôn.
Khi Bách Cẩm Ngôn quay lại, anh không thấy ai trong phòng, chỉ nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm.
Anh cầm theo thuốc, gõ nhẹ vào cửa phòng tắm, cau mày nói: “Chân không đau nữa à?”
Tiếng nước ngừng lại, Kiều Hoài Dao mặc quần áo vào và bước ra, vừa lau tóc vừa nói: “Không đau lắm, em nghĩ không sao đâu.”
Chỉ là một cú vấp nhẹ, không sưng, ngủ một giấc là khỏi.
Thấy Bách Cẩm Ngôn cầm thứ gì đó trong tay, Kiều Hoài Dao dừng tay lau tóc: “Anh đã đi mua thuốc sao?”
“Ừ.” Bách Cẩm Ngôn lấy bình xịt ra và lắc nhẹ: “Ngồi xuống.”
Bách Cẩm Ngôn không thường về nhà, không chuẩn bị rau củ gạo gạo, huống chi là thuốc men.
May mà hiệu thuốc mở cửa 24/7, đi mua ở hiệu thuốc gần nhất cũng chỉ mất vài bước chân.
Kiều Hoài Dao ngồi xuống và đưa tay ra, nói: “Anh à, để em tự làm cho.”
Bách Cẩm Ngôn gạt tay cậu ra: “Thuốc có mùi hắc, đừng để dính vào tay em.”
Nói rồi, anh xịt thuốc đều lên mắt cá chân của cậu.
Bình xịt mát lạnh, mùi thuốc nồng đến mức ngửi thấy cũng có chút đắng.
Kiều Hoài Dao vốn đã hơi buồn ngủ, nhưng ngửi thấy mùi này thì tỉnh táo hẳn.
Sau khi xịt hai lần, Bách Cẩm Ngôn đặt bình thuốc lên đầu giường và dặn dò: “Đợi thuốc khô rồi mới ngủ, hôm nay ngủ sớm đi, nghỉ ngơi cho tốt, đừng thức khuya nữa.”
“Được.”
—
Đêm khuya không ngủ được.
Kiều Hoài Dao vươn tay lấy chiếc gối ôm ở đầu giường, tựa vào đó và lướt qua điện thoại một cách vô định.
Số phòng ký túc xá của cậu, trường đã gửi tới cùng với lịch học.
Hồi học cấp ba, cậu thường nghe mọi người nói rằng học cấp ba rất căng thẳng, nhưng lên đại học thì sẽ thoải mái hơn, mỗi ngày chỉ có ba đến bốn tiết học.
Nhưng thực tế, một tiết học ở đại học kéo dài tận hai giờ.
Nhìn lịch học không khác gì kiếp trước là mấy, Kiều Hoài Dao thở dài. Lịch học quá dày đặc, hơn nữa các môn chính hầu hết đều yêu cầu điểm danh, trong đó điểm danh chiếm 30% tổng điểm cuối kỳ.
You cannot copy content of this page
Bình luận