Đỉnh Lưu Đang Hoạt Động

Chương 33:

Chương trước

Chương sau

Vòng hoa đó vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ được chụp lại khi vòng hoa chưa kịp bung ra.

 

Không tính tổng số phiếu của cả gia đình, trong số những bức ảnh cá nhân, bức ảnh đó có số phiếu cao nhất.

 

Kiều Hoài Dao: “…”

 

Họ có thể trực tiếp dùng ảnh chụp màn hình từ livestream sao?

 

Ngay khi nhìn thấy bức ảnh đó, hình ảnh lúc nãy lại hiện lên trong đầu cậu.

 

Kiều Hoài Dao lắc đầu, bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng, cố gắng đẩy những suy nghĩ không rõ ràng đó ra khỏi đầu.

 

Khi Bách Cẩm Ngôn đi ngang qua, Kiều Hoài Dao nhận ra anh đã thay một bộ quần áo khác, không khỏi hỏi: “Anh có định ra ngoài không?”

 

Bách Cẩm Ngôn đang đeo đồng hồ, trả lời: “Đi chạy bộ buổi tối.”

 

“Em cũng đi.” Kiều Hoài Dao đặt gói khoai tây chiên xuống, đứng dậy nói: “Anh đợi em một chút.”

 

“Ừ.” Bách Cẩm Ngôn thấy cậu vội vã chạy lên lầu, liền nhắc: “Từ từ thôi, đừng chạy, không cần gấp.”

 

Kiều Hoài Dao không thường chạy bộ buổi tối, nhưng Bách Cẩm Ngôn thì có thói quen này. Mỗi khi mua quần áo, anh cũng sẽ mua thêm một bộ cho cậu.

 

Chỉ là… tối nay ra ngoài, chương trình không sắp xếp nhiếp ảnh gia đi theo.

 

Ra ngoài vào ban đêm, tìm đạo diễn để xin phép thì cũng hơi phiền phức.

 

Kiều Hoài Dao quyết định mang theo thiết bị livestream cầm tay, tháo bỏ chân đế, chỉ còn lại một ống kính mini vài centimet, đeo như dây chuyền trước ngực.

 

Bình luận:

 

“Thấy họ sắp ra ngoài, tôi đã chuẩn bị tinh thần kêu gào rồi, nhưng không ngờ Kiều Kiều không quên mang theo chúng tôi, hu hu hu…”

 

“Cảm động quá, vợ mình lúc nào cũng chu đáo thế này.”

 

“Thấy không? Vợ không nỡ rời xa tôi.”

 

“Không thể uống rượu thì ngồi bàn trẻ em nhé.”

 

“Khoan… vợ à, cậu quên mang theo micro và máy thu âm rồi!”

 

Bên ngoài trời đã tối hẳn, trăng không tròn lắm, treo lơ lửng mờ ảo trên bầu trời.

 

Kiều Hoài Dao hiếm khi thấy trăng vào ban đêm trong thành phố, buổi tối cũng không còn cái nóng hầm hập như ban ngày, rất thích hợp để chạy bộ.

 

Đường phố dưới lầu không có nhiều người, một số chỗ trên đường còn bị chất đống đồ đạc, dễ khiến người ta bị vấp ngã nếu không cẩn thận.

 

Kiều Hoài Dao hỏi: “Chúng ta đến công viên bên kia nhé?”

 

“Được.” Bách Cẩm Ngôn nói: “Chạy bộ đến đó.”

 

“Được ạ!”

 

Kiều Hoài Dao đáp lời, nhanh chóng theo kịp tốc độ của Bách Cẩm Ngôn, chạy song song với anh. Chỉ có điều, ống kính đeo trước ngực cứ rung lắc khá mạnh.

 

Cậu không dừng lại, chỉ giảm tốc độ để kẹp ống kính vào cổ áo, nhờ đó mà hình ảnh ổn định hơn.

 

Sau khi điều chỉnh xong, Kiều Hoài Dao nhìn sang Bách Cẩm Ngôn vẫn đang ở bên cạnh mình, cậu mỉm cười và vỗ nhẹ vai anh: “Đi thôi.”

 

Kiều Hoài Dao chỉ là nổi hứng nhất thời, còn Bách Cẩm Ngôn đã quen với việc chạy bộ. Dù có những lúc quay phim ngày đêm đảo lộn, anh vẫn không để lệch đồng hồ sinh học, ngừng quay là lập tức trở lại thói quen chạy bộ buổi sáng.

 

Công viên không xa khu dân cư lắm.

 

Vào giờ này, bảo vệ ở cổng công viên đã tan ca.

 

Họ chạy vài vòng quanh lối đi nhỏ trong công viên.

 

Ban đầu, Bách Cẩm Ngôn và Kiều Hoài Dao chạy song song.

 

Nhưng khi vào con đường nhỏ không đủ rộng cho cả hai, Bách Cẩm Ngôn chạy lên trước, thỉnh thoảng ngoái lại xem Kiều Hoài Dao đang ở đâu.

 

Dưới ánh trăng mờ ảo, ánh sáng bạc chiếu xuống con đường nhỏ.

 

Ánh sáng đó phản chiếu lên nửa khuôn mặt của Bách Cẩm Ngôn, nhưng không có chút lạnh lẽo nào. Mặc dù không biểu lộ cảm xúc, nhưng từng cử chỉ lại toát lên vẻ dịu dàng.

 

Bình luận:

 

“Trời ơi, đây là góc quay chạy bộ của người yêu đúng không?”

 

“Huhu… không nghe được tiếng thở của vợ hơi tiếc, nhưng tưởng tượng rằng cậu ấy sẽ ngừng lại để nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho mình, cảm giác như mình đang trong tình huống đó vậy.”

 

“Xem mãi khuôn mặt lạnh lùng của Bách Cẩm Ngôn rồi, bây giờ thấy anh ấy thế này mình thực sự không chịu nổi.”

 

“Ánh mắt này của Bách Cẩm Ngôn cũng dịu dàng quá rồi, ai nói Bách Cẩm Ngôn tính xấu thế? Bịa đặt à?”

 

“Ôi trời, sao mình có cảm giác ánh mắt của Bách Cẩm Ngôn không phải đang nhìn vào ống kính nhỉ?”

 

“Ồ hố!”

 

 

Kiều Hoài Dao cảm thấy đã lâu rồi cậu không chạy như thế này. 

 

Ở kiếp trước, sau khi vào đại học, cậu chọn những môn thể thao nhẹ nhàng hơn cho môn tự chọn, và phần lớn thời gian đều dành cho các môn chuyên ngành.

 

Chạy bộ giúp người ta thư giãn, cảm giác đổ mồ hôi này khiến cậu không tự chủ muốn tăng tốc độ.

 

Hết Chương 33:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page